Thời
bình, con chôn cất cha. Thời chiến, cha chôn cất con.
Herodotus (sống khoảng
thế kỷ V trước công nguyên)
Ai
cũng biết rằng, trước khi đi thăm viếng những nơi mang
nhiều ý nghĩa lịch sử, văn hóa v.v. chúng ta cần chuẩn
bị tìm hiểu, thu thập một số kiến thức cơ bản.
Có như vậy, đến tận nơi, ta thấy được nhiều hơn
những gì ta nhìn, cảm được nhiều hơn những gì ta
thấy, và hiểu được nhiều hơn những gì ta cảm. Đúng
như Ryszard Kapuściński,nhà văn Ba Lan thường viết
hồi ký theo thể phóng sự, lập luận "Mọi hành trình,
thật ra đã bắt đầu trước khi chúng ta khởi hành, và
vẫn tiếp diễn sau khi chúng ta trở về mở cửa vào
nhà, thậm chí không bao giờ chấm dứt."
Nhiều vị khách lữ hành,
chắc cũng từng sống với cảm giác tương tự như trên,
cứ mỗi lần có điều kiện du lịch, lại thấy mình
đi ít nhất 3 chuyến, vừa trong mộng tưởng vừa "người
thật việc thật". Chuyến đầu tiên, vài tuần, vài
tháng trước ngày khởi hành, như đứa bé chập chững
dò từng bước đi, lạc trong những huyền thoại do mình
tạo ra, qua tài liệu, sách vở, mạng internet, kênh youtube
v.v. Cho nên người thân, bè bạn, ông xã hay bà xã v.v.
thường khuyên bảo, này này xem đây đó đầy đủ cả
rồi, đâu cần phải đi du lịch làm chi cho tốn tiền!
Nghe cũng có lý ra phết. Đó là chưa kể bao nhiêu thứ
linh tinh rất quan trọng phải chuẩn bị: xin chiếu khán,
sổ thông hành, giấy tờ tùy thân, tiền bạc, phương
tiện di chuyển, thuốc men, bảo hiểm sức khỏe, quần
áo, điện thoại v.v. Chuyến thứ hai, tận mục sở thị
các điểm đến như lăng tẩm, cung điện, giáo đường,
đền đài, chùa chiền, thành quách, bảo tàng, phố
xá, chợ búa, núi non, sông biển v.v. Khi thì hòa theo
dòng người tấp nập phố phường, lúc thì thả bước
chân tĩnh lặng giữa hoa lá, đón tiếng thì thầm của
nắng mưa, lao xao sáng sớm mù sương hay xốn xang bóng
đêm mịt mù. Rồi hàng muôn triệu hương vị, tín hiệu
thẩm thấu óc não, bên cạnh những vật thể, hình
hài tưởng rằng vô tri vô giác, lại biến thành chìa
khóa giúp ta mở cánh cửa đi vào không gian xa lạ. Chuyến
thứ ba, cứ tạm xem là chuyến cuối, một hành trình
đầy đủ cả phân tích, tổng hợp, ngộ nhận, hài
lòng, thất vọng v.v. Lại phải mượn lời Ryszard
Kapuściński: "... đúng thế, du lịch có cái gì
đó như căn bệnh nan y dễ lây lan không có thuốc chữa".
Dù trẻ mệt theo trẻ, già mệt theo già, nhưng vẫn bị
đam mê lôi cuốn, đi để nhận chân cái giới hạn, u
mê, nghèo nàn của bản thân, đối diện cái bao la, đa
dạng, phức tạp muôn màu muôn vẻ của cuộc sống.
Hiện nay phóng sự về các
chuyến du lịch Tây Ban Nha thì hằng hà sa số. Tôi cũng
cố gồng mình xoay sở để góp vào đây một vài hạt
cát rất nhỏ bé, tuy nhiên xin bạn đọc cho phép tôi được
lạc đề tí xíu, nhắc đến 3 nhân vật, từng sống
và du hành đi đây đi đó ở 3 giai đoạn lịch sử khác
nhau. Lạc đề bởi vì 2 vị đầu tiên (Herodotus, Huyền
Trang) chẳng liên quan gì tới Tây Ban Nha, thậm chí thầy
Huyền Trang đi thỉnh kinh Phật mất hết 17 năm nhưng không
viết phóng sự, riêng vị thứ 3 (Washington Irving) dính
dáng chút ít tới Tây Ban Nha qua tác phẩm "Tales of
the Alhambra" chấp bút trong và sau thời gian ông sống
ở Granada.
Herodotus.
Xin thú thật là với riêng
tôi, cái tên Herodotus (sinh vào khoảng 485 trước công nguyên/TCN
- mất 425 TCN) vẫn còn quá xa lạ so với sử gia Tư Mã
Thiên (145 TCN - 86 TCV). Sự nghiệp cầm bút của 2 cụ tuy
đều gắn bó mật thiết với lịch sử, nhưng Herodotus
thường được phong làm người khai sinh ra ngành Sử học,
một phần vì ông ta ra đời trước Tư Mã Thiên gần
350 năm. Bản thân Herodotus hoàn toàn không biết đến một
số vĩ nhân hầu như sống cùng thời: Thích Ca Mâu Ni
(mất vào khoảng 544 TCN), Lão Tử (571 TCN - 471 TCN), Khổng
Tử (554 TCN - 479 TCN). Mở mắt chào đời tại Halicarnassus
(thuộc địa của Hy Lạp nay thuộc Thổ Nhĩ Kỳ), đến
tuổi thành niên Herodotus bỏ quê quán tìm cách định cư
tại Athens. Mặc dù được giới thượng lưu, học thức
tại đây kính nể (anh ta hình như quen biết cả Socrates?)
và ủng hộ tài chính, nhưng - một phần vì không đủ
tiêu chuẩn xin quyền công dân Athens, phần khác chắc được
sao Thiên Mã chiếu mệnh?? - anh ta lại khăn gói quả mướp
lên đường. Bước chân phiêu bạt giang hồ dẫn anh ta
sang miền Nam Ý, ghé đảo Sicilia, xông xáo trong nhiều
khu vực bên bờ tây bắc và tây nam biển Đen, rồi xuôi
theo dòng sông Euphrates trôi nổi đến tận Babylon và cả
Ai Cập. Herodotus có thể là vị khách lãng du đầu tiên,
vừa đi vừa hóng chuyện vừa suy diễn vừa ghi chép.
Herodotus
The Histories/Lịch sử
(Historiai
nguyên nghĩa tiếng Hy Lạp là điều tra) công trình nổi
tiếng của Herodotus, chủ yếu viết về cuộc chiến giữa
đế chế Ba Tư và các thành bang Hy Lạp 499-479 TCN, đã
đặt nền móng cho cách viết về những biến cố trong
quá khứ. Theo ông các biến cố lịch sử xảy ra không
chỉ hoàn toàn do thần thánh can thiệp, ông cũng không
tập trung vào việc sắp xếp chúng theo thứ tự ngày
tháng, như những học giả trước ông thường làm. Đào
sâu hơn, Herodotus chú trọng giải thích những gì xảy ra
một cách có hệ thống, tìm hiểu nguyên nhân, hậu
quả, các mối quan hệ tương tác, đặt mọi sự kiện
trong bối cảnh đặc thù về văn hóa, chính trị, địa
lý; thay vì chỉ ghi chép lại một cách máy móc. Tuy nhiên
ông đôi khi cũng sa đà phân tích, nhận định, thêm mắm
thêm muối vào sự kiện lịch sử, khiến giới nghiên
cứu từng đánh giá ông ta không chỉ là "Cha đẻ Sử
học" mà còn là "Tổ sư phịa chuyện".
Một trong những huyền thoại
bị Herodotus biến thành sự kiện "người thật việc
thật" là chuyện "Kiến vàng" (vàng đây là kim loại
quý, chứ không phải kiến vàng khác với kiến đen,
kiến lửa). Theo tác giả, ở vùng cực đông đế chế
Ba Tư (nay thuộc Ấn Độ) nhiều bộ lạc đã bị thần
phục, sống chung với loài kiến to hơn con chồn, nhưng
nhỏ hơn con chó, chạy nhanh như mũi tên bay. Vì không chịu
được ánh nắng gắt, nhiệt độ cao, chúng đào hầm
di chuyển dưới đụn cát và vô tình qua đó đẩy vàng
lên mặt đất. Thổ dân cứ thế thi nhau mà lượm, tuy
rằng rất nguy hiểm, vì "Kiến vàng" đánh hơi người
rồi tấn công. Herodotus mượn câu chuyện nói trên để
tìm cách giải thích nguồn tài chính của đế chế
Ba Tư, một phần dựa vào triều cống - kể cả vàng
- từ các bộ lạc bên Ấn Độ? Cũng có thể Herodotus
lầm lẫn vì hóng chuyện ba chớp ba nhoáng: tiếng Ba
Tư cổ, từ ngữ chỉ loài sóc lông vàng óng ánh (sống
trong hang nằm sâu dưới đất tại núi Hy Mã Lạp Sơn)
phát âm nghe tương tự như từ ngữ chỉ loài kiến.
Huyền thoại thứ hai, bị
Herodotus biến thành sự kiện là chuyện nghệ sĩ Arion
được cá heo cứu mạng. Arion người có giọng hát thiên
phú và chơi đàn dây thiện nghệ, thuê thủy thủ, thuyền
buồm chở của cải về quê quán. Trên đường vượt
biển, bọn thủy thủ nảy sinh ý định cướp hết của
cải, nên đặt điều kiện với Arion: hoặc anh ta phải
tự sát, rồi sẽ được chôn cất tử tế trên đất
liền, hoặc bị đẩy vào đại dương chết mất xác.
Arion xin được đàn hát lần cuối trước khi nhảy xuống
biển khơi. Tiếng hát lẫn ngón đàn tuyệt diệu của
anh ta vô tình lôi cuốn một con cá heo nấp dưới đáy
thuyền, chờ khi Arion nhảy xuống thì vớt anh ta lên lưng
rồi đưa vào bờ. Bọn cướp hình như sau đó bị tóm
cổ, riêng Arion là nhân vật hư cấu hay "người thật
việc thật" vẫn còn đầy nghi vấn. Herodotus khẳng định
ông ta chỉ nghe người ta kể lại, thực hư ra sao chưa rõ
ràng, nhưng ông đã nhìn thấy tượng Arion cửi trên lưng
con cá voi.
Trên 2000 năm sau thời đại
Herodotus, Walter Raleigh nhà thám hiểm kiêm thi sĩ kiêm
cướp biển v.v. thuộc giai tầng quý tộc Anh được
phong tước hiệp sĩ, với phóng sự về các chuyến
đi đây đi đó tìm vàng (1595-1596) "The Discovery of Guiana/Khám
phá Guiana" vẫn còn tin rằng có một giống thổ
dân, đầu thụt xuống nằm trên ngực, sống ở Guiana,
Nam Mỹ. So với vị hiệp sĩ sống 2000 năm sau thời đại
của mình nói trên, Herodotus mặc dù chịu những giới
hạn khách quan của lịch sử, xem ra còn đáng tin cậy
hơn.
Người không đầu, hình trong phóng
sự của Sir Walter Raleigh,
The Discovery of Guiana.
Nguồn: wikimedia
Vào cuối thế kỷ thứ
V TCN, kiến thức của giới tinh hoa, từng đi đây đi đó
Hy Lạp còn rất giới hạn. Thế giới (theo Hecataeus 550
TCN-480 TCN) được chia làm 3 vùng đất rộng lớn: Âu
châu, Á châu và Phi châu. Ngoài chủng tộc Hy Lạp, các
giống người khác là bọn man ri mọi rợ. Họ biết khá
sơ sài về biển Đen, thêm một ít thông tin về phía
bắc vùng này dựa vào Herodotus. Phi châu là vùng đất
hầu như hoàn toàn xa lạ. Những gì được xem là Á
châu (nền văn minh Trung Hoa chưa phải là khái niệm cụ
thể) kể cả khu vực có người Ả rập chỉ loanh quanh
cho đến thung lũng Indus. Ngoài các vùng này thế giới
là sa mạc bí hiểm, đại dương bao la không có người
sinh sống.
(còn tiếp)
Tài liệu tham khảo: Sách
"Travels With Herodotus", tác giả Ryszard Kapuściński,
2007;
và các kênh: TED ED, Youtube,
Wikipedia v.v.