Nhớ
Chợ Lầu
Một chút
vô tình, ta lạc mất nhau
Chợ Lầu
nhỏ bé, sao mà rộng thế
Dẫu đã
biết, những điều không có thể
Bao đắng
cay, đọng một chút ngọt ngào
*
Nỗi nhớ
quê xưa, khắc khoải dịu nồng
Mấy độ
xa quê, bon chen kiếm sống
Thương
bánh tráng, ngày mưa dầm dài rộng
Bếp lữa
hồng, phơi sấy cháy mùa đông
*
Nhớ con
sông dịu ngọt chảy qua cầu
Nét tươi
trẻ hồn nhiên soi bóng nước
Mái tóc
thề, tung gió trời suôn mượt
Trong vắt
tiếng cười xưa cũ còn đâu?
*
Giếng
Xuân Hoa, nà nuột sắc ổi tàu
Bến Thương
Thủy còn đắn đo dãi lụa
Cánh đồng
mới vẫn hồn nhiên sắc lúa
Nà Khánh
Tài, ngọt lịm mía Mưn, lau
*
Xóm Xoài
nghiêng, lau lách trắng đôi bờ
Lò Ngói
cứ âm thầm trôi bến lỡ
Thương
Sông Lũy chậm nguồn, gờn gợn lợ
Bắp Hà
Thanh, heo hóp đứng trổ cờ
*
Khói lò
hầm xóm Gọ, vẫn nồng cay
Người
năm cũ, đâu còn đi gánh nước
Bên giếng
cát bãi sông làng Đa Phước
Nắng
đổ chao nghiêng, chầm chậm bóng ngày
*
Bến Thanh
Tu, sương khói phủ vai gầy
Qua Gò
Đạo, hắt hiu chiều thổ mộ
Mảnh
trăng khuyết, treo ngang đồi Xích Thổ
Cốc rượu
ân tình xưa cũ mềm say
*
Chợ đã
tan rồi, quang gánh cầm tay
Thương
dáng nhỏ liêu xiêu trong chiều vắng
Quá khứ
vội vàng, oằn vai trĩu nặng
Lễ tan
chiều Xóm Đạo, tiếng chuông đầy ...
*
Lãng đãng
sương trôi trong những hàng cây
Bên xóm
Ngọc Sơn, như ngày thơ dại
Chợ Lầu
ơi! Khúc hát rong vọng mãi
Ngồi
nhậu nơi này, mà nhớ ở đây!
|
Ngồi
bên đời tiễn bạn
Năm tháng,
cuộc đời đã dạy cho ta biết
“Không
có sự hoang phí nào lớn bằng keo kiệt”
Sao còn
phân vân, tiếc nuối giấc mơ xa
Trong cuống
gió thời gian, buông thả mượt mà
Mà cuộc
sống đâu chỉ loay hoay những điều đơn giản
Như giấc
mơ hoa nồng nàn lãng mạn
Sao lại
cứ bấn lòng lo, xét nét chi li
Muốn
nhịp đời trôi theo dấu ấn phẳng lỳ
*
Nghĩ cũng
buồn, sự hiểu biết của ta là nhờ sự bất hạnh của người
khác
Vậy mà
vẫn sống hững hờ theo thói đời kiêu bạc
Có hay
không ta đã lệch lạc một góc nhìn
"Nhìn
vào người khác như nhìn vào tấm gương, để nhận ra chính
mình"
Đừng
vội ập òa rằng ta chưa hề có
Những
khoảnh khắc đớn hèn, lấm lem xiêu vọ
Lơ đễnh
bước qua bao cảnh ngộ lỡ làng
Ngoảnh
mặt, không nhìn những thân phận dỡ dang
*
Ta đã
hoang phí cuộc đời, từng chút một
Treo trái
chín đầu cành, hái trái xanh dôn dốt
Cho góc
vườn xưa, thưa vắng bạn bè
Lãng quên
rồi, những ân tình đất chở, trời che ...
Tím biếc
giấc mơ, tự vẽ vời mỗi ngày mỗi khác
Tận hưởng
khoảng không đã trống màu hoan lạc
Chợt
chạnh lòng, buổi tiễn đưa bạn vội vàng
Cầu chúc
bạn bỏ hết, sớm lên thiên đàng,
dù thân ở nghĩa trang và tiền còn ở ngân hàng ... |
Nghe
em hát, bài tình ca ngày cũ
Con sóng
chạy, bên bờ sông ngập mặn
Cá biển
vô tình, bơi lạc bến xa
Tiếng
em hát, đưa chiều qua kẽ nắng
Rụt rè
rơi trên áo váy nuột nà
*
Anh lang
thang trên bến đời bươn bả
Thấy
tiếng gió khua, trong nắng dật dờ
Lay góc
phố, một đoạn tình chấp vá
Rớt bên
đường, đờ đẫn một câu thơ
*
Nghe em
hát, bài tình ca ngày cũ
Biết
trôi xa điều may rủi, dại khờ
Còn không
em? Một chuyện tình ẩn dụ
Trong nốt
nhạc trầm, ngân lịm bơ vơ
*
Anh cứ
đến, biết dù sao đi nữa
Còn nửa
câu thơ bỏ dỡ hôm nào
Bao năm
tháng cứ chần chừ lần lựa
Rớt đâu
tình trong dấu nắng chênh chao
*
Em còn
đó, bên góc tình dang dỡ
Cuốn
quýt vội vàng, đằm thắm nhặt thưa
Dấu nỗi
buồn và niềm vui, tránh trớ
Òa vỡ
chiều, bùng nổ một ngày xưa ...
V/16
Hồn
quê
Ta vụng
dại, và cứ ngỡ an nhiên
Đời
quê kiểng, lẫn vào câu bát nhã
Nữa đêm
nghe, tiếng cựa mình của lá
Của hoa,
hay là của nổi lòng riêng?
*
Trong thẳm
sâu, như có tiếng thở dài
Điều
gì đó, như bâng quơ, bất chợt
Mãi âm
ỉ và thao lao, không ngớt
Trôi suốt
đêm dài, nắng mới nguôi ngoai
*
Khi tia
nắng đầu tiên, vừa gõ cửa
Vẽ vạnh
tròn, trên vách đá rêu phong
Cứ nhấp
nháy, như đồng tiền sấp, ngữa
Dẫu hư
không, sao cũng nặng trĩu lòng
*
Thời
gian đọng, trên đầu tràn tóc trắng
Dòng đời
trôi, những trắc trở, ngã nghiêng
Ăn trái
ngọt, sao quên thời cay đắng?
Bao trăn
trở, ưu tư, nỗi muộn phiền …
*
Sao cứ
so sánh, chuyện đời, cao thấp ?
Đâu còn
là thời mơ mộng, bâng khuâng
Sau lớp
bụi, thời gian nào, khuất lấp
Trái tim
hồng, vẫn réo gọi, mùa xuân.
IV/2015
Bên
mái hiên xưa
Giọt tình,
rơi quá hiên xưa
Đăm chiêu,
bến vắng, đổ thừa thải trăng
Đắn
đo, trôi nỗi nhọc nhằn
Đong đưa
để giữ thăng bằng cho nhau
Làng
cũ
Em qua,
lóng lánh tinh khôi
Sáng xanh
sắc cỏ, núi đồi quanh đây
Chậm
chiều, đổ nắng tràn ngày
Bâng quơ,
sợi cỏ trên tay, cầm về
Em
ngồi vá lưới trong chiều
Chiều
nghiêng, nghiêng xuống vai gầy
Choàng
tay em vá, tháng ngày rụng rơi
Nhặt
thưa mắt, võng xuống đời
Gối nào
kết nối thành đôi sau này ?
Ghim tròn
nhợ, cước đầy tay
Đẩy
đưa duyên nợ, đắng cay mắt đời
Lê
Thanh Hùng
Bắc Bình,
Bình Thuận
|
|