Từ thuở nhỏ Lê Minh không
hề thắc mắc về cái tên của mình cho đến khi cô bước
vào ngưỡng cửa trung học thì cái tên Lê Minh trở thành
một vấn đề và là mục tiêu cho các bạn bè cùng
lớp trêu chọc. Ấy thế, chẳng phải chỉ có một mình
Lê Minh có cái tên "nam giới" như vậy mà cô khám
phá ra hai đứa bạn cùng trường cũng có cái tên "dễ
làm cho người nghe hiểu lầm". Ðó là Nguyễn Ngọc
Tuyền và Vương Phi Hải.
Lê Minh hơi bực mình, tức
giận và không thể nào quên được ngày tựu trường
để vào lớp 6 (Ðệ thất), khi cô nhìn thấy tên mình
trên danh sách của lớp 6A dành cho nam học sinh và bị nhiều
nam học sinh chọc ghẹo. Trong thời gian ấy, lớp học được
chia thành lớp 6A và lớp 6B. Lớp 6A là cho học sinh nam
và 6B dành cho học sinh nữ. Các nhân viên của trường
giải thích là họ xắp xếp học sinh vào lớp học 6A
hay 6B dựa theo tên của học sinh.
Chính vì lý do ấy mà Nguyễn
Ngọc Tuyền đi vào lớp 6B nữ còn Lê Minh và Vương Phi
Hải qua lớp 6A nam là lẽ tất nhiên. Nhưng điều này
chẳng làm Lê Minh khó chịu vì cô luôn được ngồi hàng
đầu và được chiếu cố tận tình bởi các thầy
cô và các bạn nam trong lớp. Chẳng những thế, Lê Minh
lại cảm thấy thích thú với cái tên "ngược đời"
của mình vì bỗng nhiên cô trở thành người "được
ngưỡng mộ" (popular) nhất trong trường mà ai cũng
muốn tìm đến nhìn mặt xem con bé Phan Lê Minh là ai?
Lê Minh là con gái út trong
một gia đình có bốn anh trai, có lẽ vì vậy mà cô
cũng rất là "tinh nghịch như con trai" (tomboyish). Thoạt
nhìn, Lê Minh có vẻ giống như người lai Ấn hơn là
người Việt, cô có dáng người dong dỏng cao, nước
da bánh mật, đôi mắt phượng to tròn dưới hàng lông
mi dài cong vút, cặp lông mày thon đậm, cái mũi dọc
dừa, nụ cười tươi tắn giữa hai lún đồng tiền sâu
hoắm làm tăng thêm phần duyên dáng trên khuôn mặt trái
xoan xinh xắn.
Mặc dù là phận nữ nhưng
Lê Minh lại chẳng có dáng điệu của một nàng thục
nữ, cô ngổ ngáo như một đứa con trai, cô ghét cay đắng
nếu phải mặc áo dài, đi giày kiểu, sách bóp đầm,
v.v... Đã thế, Lê Minh thích cắt tóc tém kiểu demi garçon,
mặc
quần jean, đội mũ đội mũ lưỡi trai (fat cap hay
snapback), v.v...
Lê Minh sống và chơi với
các anh trai từ thuở nhỏ nên cô chịu ảnh hưởng cũng
như bị lôi cuốn bởi những trò chơi táo bạo và hay
dùng ngôn ngữ bạo miệng từ các anh mình. Lê Minh thích
chơi đá banh, bắn súng, đánh võ, xem phim bạo động hay
trinh thám (action, detective movies) và đọc truyện chưởng
(kiếm hiệp).
***
Vào học được hai tuần,
một hôm Lê Minh đang ngồi xem đá banh trong giờ thực
tập thể thao (PE) thì Nguyễn Ngọc Tuyền và Vương Phi
Hải đến tìm cô.
- Này, bạn là Lê Minh phải
không?
- Ừ, hai bạn là ai? Mà tìm
tôi làm gì?
- Có làm gì đâu, tụi tui
chỉ tò mò muốn biết bạn là ai thôi. Tui là Vương Phi
Hải, còn bạn này là Nguyễn Ngọc Tuyền.
Ðúng là "Ngưu tầm ngưu,
mã tầm mã" Lê Minh nghĩ thầm. Phi Hải nói xong, cô
nàng kéo Ngọc Tuyền ngồi xuống cái ghế dài cạnh
Lê Minh, rồi cả ba cùng im lặng chăm chú ngồi xem trận
đấu banh giữa hai trường trung học: Lý Thường Kiệt
và Văn Hóa Quân Đội. Tuy ngồi coi đá banh nhưng thỉnh
thoảng Lê Minh liếc mắt quan sát hai đứa bạn mới để
nhận xét xem chúng thuộc thành phần nào? Hiền lành dễ
chịu hay cần phải đề phòng.
Cái tên Vương Phi Hải thật
đúng như con người của cô, với đáng người cao lớn,
giọng nói sang sảng, ồn ào vui tính. Vương Phi Hải
càng hay nói, nói nhiều và bạo dạn bao nhiêu thì Nguyễn
Ngọc Tuyền lại rất hiền, ít nói và nhút nhát bấy
nhiêu. Nguyễn Ngọc Tuyền với làn da trắng hồng như
con gái, lại hay mắc cỡ nhất là mỗi khi bị bạn bè
trêu chọc là mặt anh đỏ gay như trái cà chua.
Sau phần giới thiệu, ba
đứa Minh, Hải và Tuyền trở thành 3 người bạn thân
cho đến ngày gia đình Lê Minh vượt biên qua Mỹ định
cư. Năm ấy, Lê Minh vừa đúng 14 tuổi.
***
Ngay từ khi qua Mỹ, Lê Minh
đã có ý định trở thành thám tử điều tra những
vụ án mạng bí ẩn, cô thường theo dõi hằng ngày những
tin tức về tội phạm trong xã hội, cô bị thu hút bởi
những phim gián điệp như Silence Of The Lamb, Talented Mr. Ripley,
The Girl On The Train, v.v... Cô say mê xem những loạt TV Show như
Unsolved
Mysteries, The American Most Wanted, Forensic Files, v.v... Chính
vì vậy mà sau khi tốt nghiệp bằng trung học phổ thông,
Lê Minh thi tuyển vào University of California, ra trường với
bằng cao học về Criminal Justice rồi xin vào làm việc cho
Ban Tư Pháp Tội Phạm Sát Nhân (Criminal Justice Homicide Department).
Ðể trở thành thám tử điều
tra tội phạm sát nhân (Homicide Detective) Lê Minh phải trải
qua rất nhiều thời gian huấn luyện do cơ quan này thực hiện,
về các nhiệm vụ quan trọng trong việc thực thi pháp luật
như điều tra các trường hợp tử vong do tội phạm gây ra,
khám nghiệm hiện trường vụ án, phỏng vấn nhân chứng để
giúp nhân viên công lực truy lùng nghi phạm.
Trước khi gia nhập lực lượng
Tư Pháp Tội Phạm Sát Nhân (Criminal Justice Homicide Department)
và để trở thành thám tử điều
tra tội phạm sát nhân, Lê Minh phải hoàn thành khóa đào tạo
của học viện cảnh sát, sau đó áp dụng những gì đã học
vào khóa đào tạo thám tử điều tra tội phạm sát nhân.
***
Ông bà Lê Phan bàng hoàng
đến hoảng hốt khi nghe con gái báo tin là cô được
nhận vào khóa đào tạo của học viện cảnh sát thuộc
thành phố Los Angeles, Police LAPD Police Academy/Elysian Park. Sự
cương quyết của Lê Minh khiến ông bà Lê Phan đành phải
chấp nhận và tôn trọng quyết định của cô.
***
Sau khi Lê Minh tham dự chương
trình đào tạo các sĩ quan cảnh sát và thám tử điều tra
tội phạm sát nhân tại Học viện Cảnh Sát. Chương trình
bao gồm các môn học như thực hành và nghiên cứu về thể
chất và tâm lý, thực hành điều tra sự việc, thấu hiểu
luật lệ giao thông, điều khiển xe cơ giới, quy trình tuần
tra, kỹ thuật lái xe khẩn cấp, luật hình sự, chiến thuật
phòng thủ và sử dụng súng. Tiếp theo, Lê Minh cũng cần
phải hoàn thành "chương trình đào tạo" gồm thực tập
để tích lũy kinh nghiệm trong công việc, học thêm về nhận
biết thực tế tại đơn vị điều tra tội phạm sát nhân
do sở cảnh sát địa phương thực hiện, hợp tác với các
cơ quan liên hệ đến những vụ án đang điều tra.
Ngày Lê Minh tốt nghiệp khóa
sĩ quan cảnh sát và thám tử điều tra tội phạm sát nhân,
ông bà Lê Phan vô cùng hãnh diện khi thấy đứa con gái út
của mình trở thành một sĩ quan cảnh sát, đứng hiên ngang
trên bục đọc bài diễn văn đại diện cho các tân sinh viên
toàn khoa trước khi tuyên thệ trung thành với tổ quốc, bảo
vệ người dân.
Sau buổi lễ ra trường,Lê
Minh được bổ nhiệm làm việc tại thị xã Westminster thuộc
quận Cam, tiểu bang California, nơi cư ngụ của nhiều người
Á đông. Ðáng kể hơn nữa, Lê Minh lại là người thông thạo
cả ba ngôn ngữ: Việt, Anh và Tây Ban Nha. Công việc của Lê
Minh là cô có thể bắt và giam giữ những cá nhân vi phạm
pháp luật, luật giao thông, ứng phó với các trường hợp
khẩn cấp và tuần tra các khu vực có tội phạm xảy ra.
Sau vài năm làm việc tại sở
cảnh sát với nhiều kinh nghiệm trong lãnh vực điều tra,
Lê Minh được thăng chức thám tử và bổ nhiệm vào cơ quan
điều tra tội phạm sát nhân, cô được huấn luyện khóa
thực thi pháp luật, ghi nhận và tiếp xúc với các tình huống
khó lường.
Ðể điều tra một án mạng
gây chết người đòi hỏi người thám tử phải phản ứng
nhanh, bén nhậy, thông minh, quyết đoán và hiệu quả đích
thực. Sau khi đã đoạt được các kỹ năng đòi hỏi để
trở thành thám tử điều tra tội phạm sát nhân, Lê Minh đã
đoạt được chức vụ mà cô hằng mơ ước: "Thám tử
Lê Minh"!
***
Ngay sáng hôm sau, thám tử Lê
Minh đến trình diện Ban Tư Pháp Tội Phạm Sát Nhân (Criminal
Justice Homicide Department) và được bổ nhiệm làm cộng sự
viên (partner) với thám tử McBride. Thám tử McBride nhìn khoảng
50 tuổi, ông đã giữ chức vụ này hơn 20 mươi năm, ông nổi
tiếng là một thám tử suất sắc, thông minh, có khả năng
quan sát và đánh giá hiện trường một cách hiệu quả và
đích thực. Thám tử McBride lại có biệt tài phân tích
tang vật và bản tường thuật do cơ quan CSI (Crime Scene Investigator)
cung cấp và thu thập được. Ông nhận định khu vực, vị
trí, xử lý mọi việc đúng nghi thức và ghi lại rõ ràng
các chi tiết trong tờ báo cáo. Tuy nhiên, thám tử McBride được
mệnh danh là khó tính, gàn, quyết đoán và bất cần, khiến
ít ai dám làm thân với ông mặc dù các đồng nghiệp rất
khân phục tài năng của ông.
Vừa nhận được lệnh đến
trình diện thám tử McBride, Lê Minh không hề nao núng
vì cô nghĩ cô có đủ bản lĩnh để đối diện với
những người như thám tử McBride. Từ sáng sớm, Lê
Minh đã chuẩn bị sẵn sàng từ y phục, phong cách đến
thực tập những điều tối thiểu cần thiết để
trình diện cơ quan điều tra tội phạm sát nhân và gặp
thám tử McBride.
Ðể không bị trễ giờ,
Lê Minh đến sớm trước nửa tiếng, cô muốn chứng
tỏ với thám tử McBride rằng cô rất đúng giờ và
nghiêm túc trong công việc. Vừa bước vào phòng đợi,
Lê Minh chưa kịp nói gì thì anh nhân viên văn phòng đã
giơ tay chào cô và nói.
- Chào buổi sáng thám tử
Lê Minh! Thám tử McBride đang đợi cô trong phòng số 18.
- Chào buổi sáng hạ sĩ
Johnson! Sao anh biết tôi là Lê Minh.
- Thưa, tôi đã được lệnh
của cấp trên cho biết về thám tử từ ngày hôm trước.
Lê Minh nhìn đồng hồ, còn
15 phút nữa mới đến giờ hẹn thế mà thám tử McBride
đã có mặt ở đây rồi, không biết ông ta đã đến
từ bao giờ? Nghĩ vậy, Lê Minh đi thẳng vào phòng số
18. Khi bước vào phòng số 18, Lê Minh nhận thấy thám
tử McBride ngồi sau cái bàn bừa bộn giấy tờ, hai
chân gác lên bàn, hai tay cầm tờ báo đưa lên cao, che
khuất khuôn mặt của ông nên ông không hề biết là Lê
Minh đang đứng trước mặt.
- Lê Minh trình diện thám
tử McBride.
Thám tử McBride ngồi nhổm
dậy, đưa mắt nhìn Lê Minh một lúc rồi từ từ đứng
dậy, ông đưa tay về phía cái ghế đối diện trước
mặt.
- Chào thám tử Lê Minh, mời
cô ngồi.
- Vâng, cám ơn thám tử McBride.
- Hmm! từ nay cô gọi tôi là
Joe. Này Lê Minh, cô đã biết gì về tôi?
Lê Minh chưa kịp trả lời,
thám tử McBride đã nói tiếp.
- Hmm! những gì cô nghe nói
về tôi, kể ra cũng gần đúng đấy, cô có ngại không?
Nếu có, cô có thể xin đổi một người khác, chắc
được đấy, cũng chưa muộn lắm đâu.
- Thưa ông, điều ấy không
quan trọng đối với tôi, tôi thiết nghĩ, tôi sẽ học
hỏi được nhiều kinh nghiệm hữu ích dưới sự hướng
dẫn của ông, tôi hứa tôi sẽ không làm ông thất vọng.
Vả lại, tôi nghĩ, không có gì bỗng nhiên hay tự nhiên
từ trên trời rơi xuống cho ta một cách vô tư. Mà để
đoạt được cái gì hay việc gì ta muốn hay ao ước,
thì ta phải hết sức cố gắng, đôi khi phải trả với
một giá rất đắt mới có thể có được nó. Đó
là sự nhẫn nhục và ta phải biết nắm giữ lấy cơ
hội may mắn bất ngờ ấy khi nó đến, vì có thể
nó sẽ không trở lại với ta thêm một lần nữa. Thưa
ông.
Nghe xong câu trả lời của
Lê Minh thám tử McBride gật gù ra vẻ đắc ý, rồi cười
vang:
- Ha!ha!ha!... được, tốt,
tốt. Lý luận khá hay đấy.
Nói xong, ông chỉ tay qua một
chồng hồ sơ để sẵn trên một chiếc bàn kê song song
với cái bàn của ông.
- Lê Minh, đó là bàn làm
việc của cô. Hmm! Sáng nay chưa thấy ai báo cáo gì cả
nên cô có thể đọc qua những hồ sơ tôi để sẵn trên
bàn của cô. Nếu thắc mắc điều gì, cô có thể hỏi
tôi, bất cứ lúc nào, cô hiểu chứ?
Xong thám tử McBride quay lưng
và bước ra phía cửa, nhưng hình như vừa nhớ ra điều
gì, ông ngoái đầu qua phía Lê Minh hỏi.
- Này, Lê Minh. Đã có
ai dẫn cô đi lòng vòng, quanh cơ sở này chưa?
- Thưa ông chưa. Tôi mới đến
là vào gặp ông ngay.
- Thế thì đi theo tôi.
Hai người bước ra khỏi
phòng, Thám tử McBride vừa đi vừa nói.
- Hôm nay, chúng ta không cần
phải vội vã làm việc gì cả, đợi đến ngày mai
cũng chẳng muộn gì. Cô cứ thư giãn, ngoại trừ nếu
có ai báo cáo là đang có án mạng vừa xảy ra. Lúc ấy,
cô sẽ đi với tôi. Thực hành bao giờ cũng học hỏi
được nhiều và sẽ gặt hái được những kinh nghiệm
hữu hiệu hơn là ngồi học như con mọt sách, chán lắm.
Thế cô đã học được những gì trong khóa học vừa
qua?
- Thưa ông, sau khóa học điều
tra tội phạm sát nhân về khả năng để giải quyết vấn
đề, tôi đã được học qua lý thuyết về: Tư duy phản
biện (Critical thinking); Giao tiếp bằng văn bản (Written communication);
Giao tiếp bằng miệng (Oral communication); Hành vi đạo đức
(Ethical behavior); Sự chú ý đến chi tiết (Attention to detail);
Giải quyết vấn đề (Problem solving); Hiểu biết sâu sắc
về hành vi và tâm lý con người (Keen understanding of human behavior
and psychology).
Thám tử McBride mỉm cười,
gật gù.
- Tốt lắm. Kể như cô đã
xong phần lý thuyết, nhưng trên thực tế, khi một vụ giết
người được báo cáo, đơn vị CSI và các thám tử điều
tra tội phạm sát nhân được gọi đến để thu thập bằng
chứng, và tìm hiểu xem vụ giết người đó diễn ra như thế
nào? Công việc của một thám tử điều tra tội phạm sát
nhân thật nghiệt ngã, vất vả, liên quan đến việc đối
phó với một số trường hợp cực kỳ khủng khiếp. Vả
lại, không có vụ án mạng nào xẩy ra giống như vụ án mạng
nào nên các thám tử điều tra tội phạm sát nhân phải có
khả năng xử lý theo từng tình huống mới đưa đến hiệu
quả tốt.
Nói xong, Thám tử McBride quay
sang Lê Minh hỏi.
- Thế cô đã sẵn sàng đối
diện với những thử thách đó chưa?
- Thưa ông, một khi tôi đã
quyết định gia nhập lực lượng cảnh sát, tôi đã tự
quyết với lòng mình là phải vượt qua mọi trở ngại để
đi đến thành công, không chùng bước trước gian nguy, làm
tròn nhiệm vụ được giao phó, trung thành với tổ quốc
và bảo vệ tự do, công bằng cho toàn dân. Ðó là lời thề
trong ngày ra trường và cũng là ước nguyện của tôi. Chính
vì vậy mà tôi xin thưa với ông rằng: Lê Minh này không những
đã sẵn sàng bắt tay vào việc từ hôm nay mà tôi đã sẵn
sàng từ bao nhiêu năm trước.
- Khá! khá lắm. Cô thật sự
là một người có bản lĩnh. Chúc mừng cô, tôi rất hãnh
diện được làm chung với cô như một người bạn đồng
hành. Chào mừng, chào mừng, hoan hô cô.
Nghỉ một chút ông tiếp:
- Công việc của các thám tử
điều tra tội phạm sát nhân bắt đầu tại hiện trường
xẩy ra vụ án, nơi họ làm việc cùng với các điều tra viên
khác. Họ chịu trách nhiệm phân tích bằng chứng liên quan
đã được thu thập từ CSI. Chẳng hạn như DNA là thành phần
cơ bản của GEN, ví dụ như vết máu loang, lấy dấu tay để
lại trên cơ thể nạn nhân, hay các dấu hiệu còn sót lại
quanh nạn nhân, v.v… chúng có thể xác định nghi phạm trong
các vụ án giết người và thu thập thông tin về tội phạm
một cách chính xác hơn. Thêm vào đó, các thám tử cần dành
một khoảng thời gian đáng kể để phỏng vấn các nhân chứng
đã nhìn thấy nghi phạm hoặc tang
vật liên quan đến vụ án.
- Sau đó, các thám tử điều
tra tội phạm sát nhân có thể sử dụng thông tin thu thập
được để trình bày các giả định hoặc khuyến nghị, dữ
kiện hoặc bằng chứng, thông qua báo cáo chi tiết cho các
chuyên gia pháp lý. Trong một số trường hợp, các thám tử
có thể thỉnh cầu Hội Ðồng Luật Sư khu vực (District Attorney)
để xin vị thẩm phán bổ nhiệm một trát đòi hầu tòa (subpoena)
cho nhân chứng đen ra tòa để cung cấp lời khai nhằm làm
sáng tỏ thêm vụ án.
***
Lê Minh đang ngồi nghiên cứu
đống hồ sơ trên bàn, cô ngừng đọc, trố mắt nhìn
thám tử McBride hối hả bước vào phòng với dáng điệu
vội vã, nét mặt nghiêm nghị, ông nói lớn.
- Lê Minh, đi với tôi ngay,
nhanh lên.
Xong ông vừa đi vừa nói,
giọng khẩn trương.
- Tôi vừa được cú điện
thoại báo cáo về một án mạng xẩy ra ở quán rượu
Majestic tọa lạc trên đường Beach, thành phố Westminster.
Nạn nhân là một người đàn bà Mỹ lai Tây Ban Nha và
là chủ một quán rượu, bà Gloria Gonzales. Tôi không rõ
là gia đình có nói tiếng anh không? Có thể tôi cần
cô trong việc lấy lời khai của gia đình nạn nhân. Vào
xe đã, chúng ta sẽ bàn tiếp.
Trên đường đi đến hiện
trường, Lê Minh hỏi.
- Thưa ông, ai là người đầu
tiên tìm thấy nạn nhân?
- Juan Martinez, anh là nhân viên
tạm thời quét dọn của quán rượu Majestic, một người
Tây Ban. Chính ra, Jose Lopez mới là nhân viên quét dọn tại
quán rượu, nhưng thỉnh thoảng Jose Lopez bận không đến
làm thì Juan Martinez được mướn để làm thế chỗ
cho Jose Lopez. Tiếng mỹ của Juan Martinez rất giới hạn,
tính tình lầm lỳ và ít nói, hình như anh ta không có
thân nhân hay người quen sống ở đây.
- Vậy Juan Martinez sống ở
đây với ai, thưa ông?
- Tôi không rõ, nếu tôi không
lầm thì hình như anh ta sống nay đây mai đó, hầu như
vô gia cư thì phải.
- Ai đã giới thiệu Juan
Martinez đến làm cho bà chủ quán rượu?
- Có thể là Jose Lopez. Ý
kiến hay, hy vọng Jose Lopez sẽ giúp chúng ta tìm ra manh
mối hoặc ít nhất biết thêm về con người của Juan
Martinez chăng?
Cuộc đổi thoại bỗng dừng
lại và cả hai người đều im lặng, có lẽ họ đang theo
đuổi những nghi vấn riêng trong đầu. 10 phút sau, xe dừng
lại trước quán rượu Majestic đã được niêm phong bởi
những sợi ribon màu vàng. Nhiều xe cảnh sát thuộc thành
phố Westminster đã có mặt, xe cứu thương và xe cứu
hỏa cũng được gọi đến. Lê Minh và thám tử McBride
rẽ đám đông đi vào trong quán rượu.
Trên sàn nhà, người đàn
bà lõa thể nằm co quắp trên vũng máu, miệng bị dán
băng keo màu xám, tay và chân đều bị trói ngược ra
phía sau bởi một sợi giây thừng bằng ni-lông màu đỏ
thẫm, thi thể được che phủ bằng một tấm vải màu
trắng, nạn nhân là bà Gloria Gonzales. Kết quả ghi nhận
bà Gloria Gonzales có thể đã bị quấy nhiễu tình dục
và hiếp dâm trước khi bà chết. Trên thân thể của
bà Gloria Gonzales để lại nhiều nhát dao đâm vào ngực,
bụng và vết cắt rất sâu nơi cổ. Có lẽ nạn nhân
đã tắt thở bởi mất quá nhiều máu.
Tại hiện trường không cho
thấy sự đột nhập bất thình lình hay cửa ra vào
bị phá, điều này cho biết hung thủ có thể là người
quen biết với nạn nhân. Ly tách, bàn ghế và tất cả
mọi đồ vật trong quán không hề bị hư hại. Cánh cửa
tủ sắt kê trong phòng làm việc của bà Gonzales mở rộng
nhưng bên trong trống rỗng. Cái bóp hiệu Louis Vuitton trong
ngăn kéo bàn giấy của bà Gonzales thấy có một ít
tiền lẻ.
Bên cạnh quán rượu Majestic
là một tiệm ăn đại hàn do ông bà Choi Kim làm chủ.
Ông bà Choi Kim cho biết thỉnh thoảng họ vẫn hay qua nói
chuyện với bà Gloria Gonzales hoặc những khi bà Gloria Gonzales
qua tiệm của họ để ăn trưa. Theo bà Choi Kim, bà Gloria
Gonzales sanh trưởng tại Mỹ, chưa từng lập gia đình nhưng
có rất nhiều tình nhân. Quán rượu Majestic rất đông
khách và nổi tiếng là quán rượu tiếp đón nồng
hậu, lịch sự với nhiều chiêu đãi viên trẻ đẹp.
Thường thì giờ mở cửa là từ 4 giờ chiều đến
1 giờ sáng ngoại trừ những ngày lễ lớn thì kéo
dài đến 2 giờ sáng.
Mỗi tối, sau khi các nhân
viên đã ra về bà Gloria Gonzales là người cuối cùng
rời khỏi quán rượu cùng với anh bảo vệ Martin Cruz,
nhưng thỉnh thoảng bà Gonzales cũng cho anh bảo vệ về
trước
và ở lại một mình trong quán rượu. Bà Choi Kim cho biết
bà Gloria Gonzales là một người mẹ độc thân, bà sống
một mình tại tiểu bang California và gởi đứa con trai
10 tuổi cho bố mẹ bà ấy nuôi dùm ở tiểu bang Texas.
Án mạng tại quán rượu
Majestic không có nhân chứng ngoại trừ Juan Martinez là người
duy nhất đã phát hiện ra thi thể của bà Gloria Gonzales
khi anh đến quán rượu quét dọn. Vì thế, sau khi mọi
thủ tục được ghi nhận, các dữ kiện thiết yếu tại
hiện trường đã thu nhập đầy đủ chi tiết, Juan Martinez
được mời về văn phòng để phỏng vấn và lấy thêm
chi tiết.
Trước khi ra về, Lê Minh
nhận thấy có hai máy thu hình đặt ở hai góc quán
rượu Majestic. Một cái đặt nơi
cửa chính hướng về phía bãi đậu xe; cái còn lại
đặt ở góc phải trong tiệm hướng về phía trước
cửa ra. Lê Minh có nhiệm vụ duyệt qua hai cuộn băng trong
máy thu hình.
Trên đường về sở, thám
tử McBride hỏi.
- Chúng ta phải tiến hành
việc phỏng vấn những người bị tình nghi là có liên
quan đến vụ án mạng ngay. Cô nghĩ gọi ai trước?
- Còn ai khác hơn là Juan
Martinez, nhân chứng duy nhất mà chúng ta có. Rồi đến
Jose Lopez, xong gia đình của bà Gloria Gonzales, tiếp theo là
người đi đường gần tiệm rượu và hàng xóm của
cô ta. Cuối cùng có thể phải nhờ đến cơ quan truyền
thanh, truyền hình, báo chí, thậm chí dùng tiền thưởng
để mua tin tức...
***
Về đến sở, Thám tử
McBride và Lê Minh bắt đầu cuộc phỏng vấn với Juan
Martinez, anh là một thanh niên khỏe mạnh và lực lưỡng,
không rượu chè hay nghiện hút. Juan Martinez ở nhờ nhà
của một người bà con tại thành phố Santa Ana và làm
nghề lao công, quét dọn vườn, chặt cây, xây tường,
v.v... kiếm sống qua ngày.
Theo lời khai của Juan Martinez,
anh quen Jose Lopez cách đây vài tháng khi anh đang được
thuê dọn vườn cho một người hàng xóm cạnh nhà của
Jose Lopez. Hôm đó đang là mùa hè, khí trời rất nóng,
Jose Lopez thấy Juan Martinez làm việc cực nhọc, mồ hôi
nhễ nhại thì tỏ ra thương hại tình cảnh của người
đồng hương, nên Jose Martinez mời anh một lon nước ngọt.
Sau vài lần nói chuyện, Jose Lopez hỏi Juan Martinez là anh
có muốn đi làm không? Nếu Juan Martinez đồng ý, Jose Lopez
có thể giới thiệu anh với bà chủ quán rượu mà
Jose Lopez đang làm để xin việc dùm cho anh.
Cũng Theo lời khai của Juan
Martinez, tối hôm đó, thứ Sáu khoảng 8:00 giờ tối, anh
nhận được điện thoại của bà Gloria Gonzales bảo anh
đến quét dọn quán rượu sáng hôm sau vì Jose Lopez xin
nghỉ mấy ngày để về Mexico thăm gia đình.
Sáng hôm sau, khoảng 11:00 giờ
sáng Juan Martinez đến quán rượu để làm việc. Như
mọi khi, bà Gloria Gonzales là người ra mở cửa cho anh
vào nhưng sáng nay anh bấm chuông mãi mà không thấy bà
Gloria Gonzales ra mở cửa. Juan Martinez gõ cửa nhiều
lần cũng không thấy bà Gloria Gonzales trả lời. Hiếu
kỳ, anh đưa tay xoay cái nắm cửa và ngạc nhiên khi thấy
cửa không khóa.
Juan Martinez nói anh đẩy cửa
ghé mắt nhìn vào bên trong quán, rồi lớn tiếng gọi nhưng
cũng không nghe bà Gloria Gonzales trả lời, nên anh bước
hẳn vào bên trong và phát hiện thi thể của nạn nhân
trên sàn nhà. Anh hốt hoảng và không biết là xác của
ai, kinh hoàng anh chạy ra ngoài gọi 911.
Thám tử McBride hỏi.
- Thế anh làm việc cho bà
Gloria Gonzales được bao lâu rồi?
- Chỉ khoảng bốn tháng nay,
thường là mỗi sáng thứ Bảy và những hôm Jose Lopez
xin nghỉ làm.
- Lần cuối cùng anh gặp
bà Gloria Gonzales là ngày nào?
- Thứ Bảy tuần trước.
- Anh thấy bà Gloria Gonzales
thế nào?
- Bà ta rất tốt với nhân
viên, tử tế và rất khuyến rũ.
- Anh có bị thu hút bởi
sắc đẹp của bà Gloria Gonzales không?
- Thú thật, một người
đẹp như bà Gloria Gonzales thì ai mà chẳng thích nhìn,
nhưng tôi thì tôi không bao giờ dám nghĩ đến điều
ấy. Tôi rất quý trọng bà Gloria Gonzales, bà ta giúp đỡ
tôi rất nhiều.
- Thế tối hôm thứ Sáu,
sáng thứ Bảy anh ở đâu và làm gì?
- Tối hôm ấy, tôi với
mấy người bạn, chúng tôi ngồi ở vỉa hè nhà thằng
Luis Cervantes, tụi tôi uống bia với một ít đồ nhậu.
Tôi chưa uống bia bao giờ nên bị say. Xong rồi ngủ luôn
ở đó đến sáng thứ Bảy tôi đến quán rượu quét
dọn thì phát hiện ra thi thể của bà Gloria Gonzales.
- Anh có đồng ý làm thử
nghiệm DNA và máy truy tầm nói dối (lie detector) không?
- Tôi sẵn sàng.
Juan Martinez vượt qua thử
nghiệm của máy truy tầm sự nói dối, và kết quả
của mẫu giảo nghiệm DNA đã không trùng hợp với mẫu
giảo nghiệm DNA ghi nhận tại hiện trường, hay trên người
của bà Gloria Gonzales nên Juan Martinez không bị giam giữ.
Nhờ có tin tức của Juan Martinez cung cấp, Lê Minh liên
lạc được với Jose Lopez.
***
Theo lời khai của bố mẹ
cô Gloria Gonzales thì cô là một đứa con gái cứngđầu,
bướng bỉnh, trốn học và hư hỏng. Cô có cuộc sống
rất hoang đàng, nghiện hút và bỏ nhà đi hoang từ khi
cô 16 tuổi. Vài năm sau, cô Gloria Gonzales trở về nhà
với một đứa bé mới có 2 tháng tuổi, đưa cho bố
mẹ nuôi và tiếp tục cuộc sống ngày đây mai đó.
Khi đứa con trai của cô Gloria
Gonzales lên 6 tuổi, cô nói với bố mẹ cô rằng cô muốn
gởi con cho ông bà nuôi để đi qua tiểu bang California làm
ăn. Thậm chí, bố mẹ cô Gloria Gonzales cũng không hề
biết cô là chủ của một quán rượu, ông bà cứ ngỡ
là cô Gloria Gonzales đang làm việc cho một cơ quan bất
động sản. Mỗi năm, cô Gloria Gonzales về thăm bố mẹ
và con trai vào dịp lễ Giáng Sinh nhưng tháng nào cô cũng
gởi tiền về cho cha mẹ để nuôi con trai mình.
Bố mẹ cô Gloria Gonzales nói
từ khi cô Gloria Gonzales chuyển sang California sinh sống, ông
bà rất vui vì cô Gloria Gonzales có vẻ thay đổi khá nhiều
và trở nên tốt hơn từ nhân cách đến trang phục, khiến
ông bà không hề ngờ vực điều gì và hoàn toàn đặt
niềm tin vào con gái mình một cách tuyệt đối, mà
ông bà cho là mù quáng và đã đưa đến hậu quả không
thể lường được…
Sau khi kiểm soát nhiều lần
hai cuộn băng ghi âm an toàn (security video camera) từ máy
quay phim của quán rượu Majestic. Thám tử McBride và Lê
Minh vẫn không tìm được kết quả gì khác lạ. Trong
cuộn băng ghi nhận, có một người đàn bà rời quán
rượu lúc 2 giờ sáng, rồi đi về phía bãi đậu xe
và lái chiếc BMW mui trần (convertible) màu đỏ, ra khỏi
bãi đậu xe lúc 2 giờ 10 phút. Lê Minh không thể nhìn
rõ mặt của người đàn bà trong hình đã bước ra ngoài
bãi đậu xe là ai, mà chỉ thấy phía sau lưng của bà
ta. Từ xa, trông giống như bà Gloria Gonzales.
Hôm sau, Lê Minh vào sở cùng
thám tử McBride để duyệt lại hai cuộn băng vì Lê Minh
nghi ngờ rằng người đàn bà trong cuộn băng không phải
là bà Gloria Gonzales, mà đó chính là kể sát nhân đội
lốt bà Gloria Gonzales để đánh lạc hướng cảnh sát
và cơ quan điều tra. Anh bảo vệ Martin Cruz cũng được
mời đến để giúp nhận diện xem người đàn bà
trong hình có phải là bà Gloria
Gonzales không?
Người đàn bà trong cuộn
băng mặc một cái áo khoác màu đen, hai tay bỏ vào túi
áo khoác, mái tóc vàng dài ngang vai, chiếc khăn quàng
cổ che gần hết khuôn mặt khiến sự nhận diện hình
mạo trở nên khó khăn thêm. Vừa nhìn thấy hình người
đàn bà trong cuộn băng, Martin Cruz đã khẳng định ngay
người đàn bà trong cuộn băng không phải là bà Gloria
Gonzales, vì bà có dáng người mảnh mai, luôn luôn mặc
cái áo khoác ngắn làm bằng lông thú màu trắng và không
bao giờ thích quấn khăn quàng cổ, dù trời có lạnh
đến đâu.
Duyệt xong cuộn băng, thám
tử McBride tiễn Martin Cruz ra cửa rồi quay lại phòng duyệt
phim gặp Lê Minh.
- Lê Minh, cô nghĩ sao?
Lê Minh giật mình quay lại.
- Joe McBride, ông ngồi xuống
đây, mình xem kỹ lại màn hình này rồi chúng ta đi đến
kết luận cũng không muộn?
- Cần gì? Tôi qủa quyết
với cô người đàn bà trong cuộn băng chính là thủ
phạm giả dạng bà Gloria Gonzales. Nhưng đó là ai?
- Ông có tin tức gì về
chiếc xe BMW của bà Gloria Gonzales không?
- Tối qua, có người báo
cáo là nhìn thấy chiếc xe BMW mui trần màu đỏ của
bà Gloria Gonzales đậu tại một bãi cát hoang trên đường
đi Las Vegas, quốc lộ 15.
Cuộc điều tra về cái
chết của bà Gloria Gonzales trở nên bí tắc khi mẫu giảo
nghiệm DNA của Martin Cruz, Juan Martinez và Jose Lopez đều có
kết quả âm tính và cả ba cùng vượt qua thử nghiệm
của máy truy tầm nói dối nhất là khi án mạng xảy
ra thì Jose Lopez đang ở Mexico. Do đó, tên của họ đã được
loại bỏ ra khỏi danh sách của các nghi phạm.
***
Sáu tháng trôi qua, Thám tử
McBride và Lê Minh vẫn không nhận được một tin tức
gì mới nên hồ sơ về cái chết của bà Gloria Gonzales
dành bị gác lại. Thám tử McBride và Lê Minh quyết định
nhờ cơ quan truyền thông giúp đỡ như truyền thanh, truyềnhình,báo
chí với giải thưởng $30,000.00 cho ai có tin tức mới
về hung thủ.
***
Một tuần, hai tuần rồi
một tháng, hai tháng trôi qua không một ai gọi điện thoại
đến văn phòng. Thám tử McBride và Lê Minh hoàn toàn
thất vọng, cho đến một buổi sáng ngày thứ Sáu,
Lê Minh và thám tử McBride vừa bước vào phòng làm
việc, cả hai chưa kịp ngồi xuống ghế thì điện thoại
đã reo lên. Lê Minh vội vàng chộp lấy cái điện thoại
trong lúc thám tử McBride vừa đi vừa nhìn Lê Minh, cười
lớn như chế nhạo.
- Gớm, mới sáng sớm mà
cô đã có người gọi mời cô đi ăn trưa chắc?
Ðầu giây bên kia, giọng có
vẻ hơi run và ngập ngừng của một phụ nữ.
- Tôi muốn nói chuyện với
thám tử McBride hay thám tử Lê Minh.
- Tôi, thám tử Lê Minh.
- Thưa thám tử Lê Minh, tôi
có tin tức mới về vụ án mạng xảy ra tại quán rượu
Majestic.
Lê Minh vẫy tay ra hiệu để
thám tử McBride để ông cùng nghe điện thoại. Đầu giây
bên kia, người phụ nữ nói.
- Tôi nghĩ chồng cũ của
tôi có liên quan đến cái chết của bà Gloria Gonzales.
- Thưa bà, chồng cũ của
bà tên gì và hiện ông ta đang ở đâu?
- Tôi không rõ vì chúng tôi
đã ly hôn hơn một năm nay. Tôi hiện đang sống tại thành
phố Fountain Valley. Tôi mới tìm thấy một số tang vật
mà tôi nghĩ thám tử cần.
- Vâng, cám ơn bà, chúng
tôi đến gặp bà ngay bây giờ được không?
- Có lẽ để tôi đến gặp
hai thám tử thì tốt hơn.
Một tiếng sau, người đàn
bà khoảng 60 tuổi, dáng người cao lớn với nét mặt
hiền hậu, tên là Victoria Handerson đến gặp thám tử
McBride và Lê Minh. Bà Victoria Handerson đem theo với bà một
cái túi da màu đen chứa những tang vật. Trong đó gồm
một bộ quần áo màu đen, một dao nhọn, một cặp găng
tay đen, một bộ tóc giả màu vàng, một khăn quàng cổ
màu đỏ, một số hóa đơn mua hàng của tiệm Walmart
và một chiếc lắc tay bằng vàng với hai chữ viết
tắt GG rất nhỏ phía bên trong.
Theo lời khai của người
phụ nữ, chồng cũ của bà là ông Michael Handerson, 55 tuổi.
Bà và ông Handerson ly dị hơn một năm. Ba người con gái
của hai ông bà đã lớn, đã lập gia đình và ở riêng.
Bà Victoria Handerson lớn hơn ông Michael Handerson 5 tuổi và
đã nghỉ về hưu hơn một năm. Bà định dọn về tiểu
bang Washington State để sống và tiện thể chăm xóc cho
bố mẹ già.
Bà Victoria Handerson nói, trước
khi ly dị, ông Michael Handerson và bà Victoria Handerson có mướn
một chỗ để chứa (storage) những vật dụng hiếm khi
dùng đến. Bà ít khi đến đó, nhưng trái lại ông Michael
Handerson thường xuyên ra vào nhà kho. Đôi khi ông Michael
Handerson ở đó cả ngày nhưng bà cũng chẳng thắc mắc
vì bà nghĩ ông muốn xắp xếp lại mọi thứ cho gọn gàng.
Khi bà Victoria Handerson quyết định dọn về tiểu bang Washington
State, bà đến nhà kho dọn dẹp và để trả căn nhà
kho cho chủ. Trong lúc dọn dẹp bà Victoria Handerson đã tìm
thấy những tang vật này.
- Thưa bà Victoria Handerson,
xin bà cho chúng tôi biết là bố mẹ của ông Michael Handerson
có còn sống và hiện đang ở tiểu bang nào không?
- Ông cụ vừa qua đời vì
bịnh đau tim, còn bà cụ cũng đã lớn tuổi, hiện sống
chung với con gái út ở Hawaii.
Những tang vật do bà Victoria
Handerson đem đến đã giải thích rõ ràng về người
đàn bà trong cuộn băng ghi hình ở quán rượu Majestic
và người đàn bà ấy có lẽ chính là ông Michael Handerson
đội lốt của bà Gloria Gonzales. Ông cũng chính là thủ
phạm đã lái chiếc xe BMW của bà Gloria Gonzales rồi bỏ
xe của bà lại ở bãi đất hoang trên quốc lộ 15. Những
tấm hóa đơn trả tiền tại Walmart ghi nhận ông Michael
Handerson trả tiền cho cuộn dây thừng bằng ni-lông và
cuộn băng keo. Máy quay phim an ninh tại tiệm Walmart cũng
ghi nhận rằng ông Handerson đã đến tiệm Walmart mua các
vật dụng kể trên, hai ngày trước khi án mạng xảy ra
tại quán rượu Majestic.
Kết quả của mẫu giảo nghiệm
DNA của những tang vật trở về từ trung tâm khám nghiệm
trùng hợp 99.9% với kết quả dương tính. Trát tòa được
ban hành và lệnh truy nã ông Michael Handerson bắt đầu.
Thám tử McBride liên lạc với cơ quan điều tra tội phạm
sát nhân ở Hawaii và nhờ sự giúp đỡ của thám tử
Takahashi. Thế nhưng ba tháng trôi qua, thám tử Takahashi vẫn
không có tin tức về ông Handerson, ông cho biết là ông
đã phỏng vấn mọi người trong gia đình mà không có
kết quả khả quan.
Vấn đề ở đây là động
lực gì đã khiến ông Michael Handerson giết bà Gloria Gonzales?
Vì tiền, vì tình hay vì ghen tuông? Và ai là người
đã cho ông Michael Handerson quá giang hay chở ông về lại
quận Cam?
***
Thám tử McBride và Lê Minh
quyết định nhờ chương trình American Most Wanted, truyền
thông và báo chí đăng tải hình
của ông Michael Handerson. Chỉ trong vòng hai tuần sau đã
có rất nhiều người gọi lại cho tin tức về nơi trú
ngụ của ông Handerson. Nhưng chỉ một phụ nữ ở vùng
thôn quê hẻo lánh của tiểu bang Kansas có thể tin tưởng
được. Người đàn bà này tên là Doris Webbs, hiện tại
là tình nhân của ông Michael Handerson. Bà Doris Webbs cho biết
một năm trước đây ông Michael Handerson
đã được điều trị tại nhà thương với bịnh ung thư
phổi ở giai đoạn cuối, ông hiện đang sống trong một
trung tâm phục hồi ở tiểu bang Kansas, The University of Kansas
Health System Acute Inpatient Rehabilitation.
Cách đây hai hôm, ông Michael
Handerson đã thú tội với bà và xin bà tha lỗi cho ông
vì ông đã lừa dối bà. Ông Handerson nói, khi ông chết,
ông nhờ bà Doris Webbs điện thoại cho bà Victoria Handerson
và nhờ bà ấy vào kho chứa đồ đặc không dùng đến,
lấy một chiếc lắc vàng rồi tìm cách trả lại cho
gia đình của cô Gloria Gonzales hiện đang sống ở tiểu
bang Texas.
Thám tử McBride và Lê Minh
vô cùng xửng xốt khi nghe bà Doris Webbs nhắc đến chiếc
lắc vàng, vì chiếc lắc vàng này chưa hề được công
bố ra ngoài, mà chỉ có 4 người biết về chiếc lắc
vàng này là hung thủ, bà Handerson, McBride và Lê Minh. Không
còn nghi ngờ gì nữa, ông Michael Handerson chính là hung thủ
giết chết bà Gloria Gonzales.
Ðược tin từ bà Doris Webbs,
thám tử McBride và Lê Minh lấy vé máy bay sáng hôm sau,
bay đến Kansas nhưng đã quá muộn và chỉ kịp vuốt
mắt ông Micheal Handerson lần cuối trước khi ông từ giã
cõi đời...
Ông Michael Handerson qua đời
đã đem theo với ông nhiều nghi vấn, bí ẩn không giải
quyết được (Unsold mystery) và nỗi oan ức của bà Gloria
Gonzales không được hóa giải…
Khánh
Lan
California,
January 2021
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
GHI CHÚ:
Một số bài viết trong tuyển tập
này dựa theo vài tài liệu có thật tại Mỹ do tác giả
đã phóng tác lại thành mẫu tiêu thuyết trinh thám.