Abe
Kobo (1924-2004) sinh tại Tokyo, nhưng thời niên thiếu sống ở
vùng sa mạc Mãn Châu, nên có cái nhìn hơi khác đối với
hiện thực.Ông tách khỏi môi trường, không có sắc thái
của tác giả Nhật, và được coi là một nhà văn "quốc tế"
; có người còn bảo tiếng Nhật không phải là phương tiện
thích hợp cho ông. Truyện ông hấp dẫn ở chỗ vừa giống
Kafka, vừa duy lý khoa học, vừa phi lý, vừa giả tưởng khoa
học. "Maho no choku" (Viên Phấn Kỳ Diệu) dựa trên những tiền
đề phi lý được mô tả chi tiết và hợp lý một cách thuyết
phục, một kết hợp của kinh nghiệm học y khoa và tưởng
tượng phong phú. Trong khi nhiều kỹ thuật và chủ đề có
nguồn gốc từ văn chương Nhật và Tây Phương, thái độ
của ông nghiêm túc tiếp cận cái phi lý khi thuật sự đã
lôi cuốn độc giả khắp thế giới,
(Phạm
Dức Thân dịch
từ bản
Anh ngữ "The Magic Chalk" của dịch giả Alison Kibrik)
Cạnh
cửa vào phòng vệ sinh của một chung cư nằm ở ven đô, là
một phòng ẩm thấp nước dột từ mái nhà và vương khói
bếp; anh nghệ sĩ nghèo tên là Argon sống trong đó.
Căn phòng
nhỏ khoảng 3 mét vuông, trông rộng ra vì không có gì ngoài
cái ghế dựa duy nhất tựa vào tường. Bàn, kệ, hộp sơn,
ngay cả giá vẽ đã được bán đi để mua bánh mì. Bây giờ
chỉ còn Argon và cái ghế. Nhưng hai thứ này còn tồn tại
bao lâu nữa?
Giờ bữa
tối sắp đến. "Mũi mình đã trở nên nhạy bén làm sao!"
Argon nghĩ. Anh có thể phân biệt được màu sắc và khoảng
cách của mùi hương phức tạp đang len lỏi vào phòng. Thịt
heo chiên tại tiệm hàng thịt dọc con phố: màu nâu vàng.
Gió nam lùa trước cửa sạp trái cây: màu lục tươi của
ngọc. Thoang thoảng từ tiệm bánh: màu vàng crôm kích thích.
Và bà nội trợ ở nhà dưới đang nướng, có thể là cá
thu: màu xanh lam buồn tẻ.
Thật ra suốt
ngày Argon chưa có một thứ gì vào bụng. Mặt xanh tái, trán
nhăn nheo, cục yết hầu lên xuống, lưng gù, bụng lép kẹp,
đầu gối run, Argon thọc hai tay vào túi và ngáp ba cái liên
tiếp..
Các ngón
tay đụng vào một vật trong túi.
"Hừ, cái
gì đây? Viên phấn đỏ. Không nhớ nó có ở đây"
Mân mê viên
phấn giữa các ngón tay, anh lại ngáp dài một cái.
"A, ta cần
cái gì để ăn"
Không ý thức
gì cả, anh lấy phấn vẽ nguệch ngoạc trên tường. Đầu
tiên là một quả táo. Một quả to đủ riêng nó làm một
bữa ăn. Anh vẽ môṭ con dao bên cạnh để anh có thể gọt
ăn ngay. Tiếp đến anh nuốt khó nhọc khi mùi bánh nướng
cuộn qua hành lang và cửa sổ, thâm nhập vào phòng, anh bèn
vẽ bánh mì. Bánh mì trét mứt to bằng cái bao tay bóng chày.
Rồi các cuộn bánh trét bơ. Một ổ bánh to bằng đầu người.
Anh hình dung những vết nâu bóng trên bánh mì. Những kẽ nứt
trông ngon lành, bột mì nở tung trên bề mặt, men thơm ngào
ngạt. Rồi cạnh bánh mì là một thỏi bơ to bằng hòn gạch.
Anh nghĩ đến vẽ càphê. Mới vừa
pha chế,
còn bốc hơi. Trong một cái tách to. Ba cục đường cỡ bằng
hộp diêm đựng trên một đĩa.
"Mẹ kiếp"
Anh
nghiến răng, úp mặt vào lòng bàn tay. "Ta phải kiếm cái
gì ăn"
Dần dần
ý thức của anh chìm vào bóng tối. Ngoài khung cửa sổ là
một rừng bánh mì và bánh ngọt, một núi thức ăn đóng hộp,
một biển sữa, một bãi đường cát, một sân thịt bò và
phomai – anh tung tăng đây đó cho đến khi mệt nhoài lăn ra
ngủ,
Một cái
gì rơi nặng nề trên sàn nhà và tiếng vỡ loảng xoảng của
đồ gốm làm anh thức giấc. Mặt trời đã lặn. Tối đen
như mực. Ngạc nhiên anh liếc về phía tiếng động và há
hốc mồm. Một cái tách vỡ. Nước trào ra còn bốc hơi rõ
ràng là càphê, và gần đó là táo, bánh mì, bơ, đường,
thìa, dao và đĩa (cũng may không vỡ). Các hình ảnh phấn vẽ
trên tường đều biến mất.
"Làm sao
có thể....?"
Thình lình
các mạch máu trong người anh bừng nở và đập mạnh. Argon
len lén bò lại gần.
"Không,
không, không thể được. Nhưng nhìn kìa, đây là thật. Không
có gì giả với cái hương thơm của càphê đang lan tỏa. Và
đây, bánh mì sờ thấy mịn trơn. Can đảm lên, hãy nếm thử,
Argon, tới giờ này mà còn không tin là thật sao? Phải, đây
là thật. Ta tin vậy. Nhưng vẫn sợ sợ. Tin là thật thì cũng
đáng sợ đấy. Tuy nhiên đây là thật. Đây là ăn được"
Quả táo
nếm giống quả táo (quả táo "tuyết"). Bánh mì nếm giống
bánh mì (bột mì Mỹ). Bơ nếm giống bơ (cùng một thứ như
nhãn ghi trên giấy gói – không phải margarine). Đường nếm
giống đường (ngọt). A, mọi thứ nếm giống như thật. Con
dao loang loáng phản chiếu khuôn mặt anh.
Tới lúc
anh định thần, tỉnh táo lại thì cũng là lúc anh ăn xong
và thở dài khoan khoái. Nhưng khi anh nhớ lại tại sao anh thở
dài như vậy thì đầu óc anh lại lộn xộn ngay. Anh cầm viên
phấn ngó chăm chăm. Xem xét nó kỹ đến mấy anh cũng không
thể hiểu cái điều thật rất khó hiểu này. Anh quyết định
thử lần nữa cho chắc ăn. Nếu lần hai thành công anh phải
chịu nhìn nhận chuyện đã thực sự xảy ra. Anh nghĩ anh sẽ
thử vẽ cái gì khác, nhưng trong lúc vội vàng anh lại chỉ
vẽ một quả táo khác tương tự. Ngay khi anh vẽ xong, nó rơi
dễ dàng từ trên tường xuống. Vậy thì sau cùng đây là
thật. Một chuyện có thể lặp đi lặp lại.
Khoái trá
đột nhiên biến người anh thành cứng ngắc. Các đầu thần
kinh vỡ ra khỏi da, vươn dài ra ngoài vũ trụ, xào xạc như
lá rụng. Rồi đột nhiên căng thẳng giảm dần và anh ngồi
xuống sàn nhà bật cười
như con cá
vàng đang thở..
"Luật
của vũ trụ đã thay đổi. Số phận ta đã thay đổi, bất
hạnh đã bỏ đi. A, thời đại của thành tựu, thế giới
của ước vọng đã được hiện
thực.... Trời, buồn ngủ quá. Được, rồi ta sẽ vẽ một
cái giường. Viên phấn
này đã
trở thành quý giá như chính cuộc đời, nhưng giường là
cái bạn luôn luôn cần sau khi ăn no, và nó sẽ không bao giờ
thực sự mòn đi, vậy không cần phải khổ sở vì nó. A,
lần đầu tiên trong đời ta ngủ ngon lành như con cừu."
Chẳng bao
lâu một mắt ngủ, nhưng mắt kia vẫn thức. Sau một ngày
hài lòng anh lo lắng ngày mai sẽ mang lại những gì. Tuy nhiên
sau cùng mắt kia cũng nhắm lại ngủ. Cặp mắt đồng bộ
hoạt động, anh mơ những giấc mơ lộn xộn suốt đêm.
Phải, cái
ngày mai lo lắng đã được vẽ như sau.
Anh mơ thấy
bị một con thú dữ đuổi và ngã xuống một cái cầu. Anh
đã ngã khỏi giường.... Không, khi anh thức giấc không có
giường nào ở đâu hết. Thường lệ như mọi khi, không có
gì ngoài cái ghế dựa. Vậy đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Argon nghiêng đầu rụt rè nhìn quanh rồi ngó bức tường.
Kia, bằng
phấn đỏ là hình vẽ cái tách (bị vỡ), cái thìa, con dao,
vỏ táo, và giấy gói bơ. Phía dưới là một cái giường
– hình vẽ cái giường mà anh nghĩ anh đã rơi khỏi nó.
Trong số
những hình vẽ đêm qua, chỉ có những cái anh không thể ăn
được là một lần nữa lại biến thành hình vẽ và trở
lại trên tường. Thình lình anh cảm thấy đau chỗ hông và
vai. Chính xác là đau ở chỗ anh sẽ cảm thấy đau nếu thực
sự anh đã ngã khỏi giường. Anh thận trọng sờ vào hình
vẽ cái giường tại chỗ khăn trải giường bị nhàu nhã
do nằm ngủ và anh cảm thấy hơi âm ấm, rõ ràng có thể
phân biệt với cái lạnh lẽo của phần còn lại của bức
tranh.
Anh chà ngón
tay trên lưỡi con dao vẽ. Chắc chắn là không có gì ngoài
phấn; không có gì phản ứng nơi ngón tay và con dao biến mất,
chỉ để lại một vệt xóa.
Để thử lại, anh vẽ một quả táo mới. Nó không trở thành
táo thật, rơi xuống và cũng chẳng tróc ra như tờ giấy không
dán keo; nhưng đúng ra nó lại biến mất
dưới bàn
tay anh chà vào mặt tường.
Hạnh phúc
của anh chỉ là giấc mộng của một đêm. Thế là hết, lại
trở về như trước khi có chuyện xảy ra. Thật vậy không?
Không, trở lại khổ sở nhưng khổ sở gấp năm lần. Cái
đói cào xé cũng gấp năm lần. Hình như mọi thứ anh ăn giờ
đã hoàn lại trong dạ dày với chất liệu nguyên thủy của
tường và bột phấn.
Sau khi anh
đã hớp một ít nước từ vốc tay lấy nước ở một bồn
công cộng, anh khởi hành tới thành phố vắng vẻ, hãy còn
tắm trong màn sương buổi sáng sớm. Nghiêng người trên một
miệng cống thoát nước của bếp một nhà hàng ở phía trước
cách xa trăm mét, anh thọc tay vào chỗ thoát rác nhơn nhớt,
đen như nhựa đường và lôi ra một vật. Đó là cái rổ
làm bằng lưới sắt. Anh đem rửa tại một lạch nước nhỏ
gần đó. Cái còn lại trong rổ trông có vẻ ăn được và
anh đặc biệt phấn khởi thấy một nửa trông như gạo. Một
ông già trong chung cư gần đây bảo anh rằng, nhờ đặt cái
rổ chỗ thoát nước người ta có thể được đủ thức ăn
cho một bữa mỗi ngày. Chỉ mới tháng trước ông già tìm
được phương tiện để có thể được bã đậu phụ, cho
nên ông đã nhường cái chỗ thoát nước của nhà hàng cho
chàng nghệ sĩ.
Nhớ lại
tiệc tối qua, thức ăn thật ra không mùi vị, xam xám màu
bùn. Nhưng nó không phải là ảo thuật. Nó thật sự giúp
làm no dạ dày, là rất quý giá và không thể khước từ.
Cho dù anh biết rõ cái khó chịu mỗi khi nuốt, anh vẫn phải
ăn nó. Như cứt. Nhưng nó là vật thực..
Ngay trước
buổi trưa, anh vào thành phố và ghé một người bạn làm
việc ở ngân hàng. Người bạn mỉm cười gượng gạo, hỏi,
"Hôm
nay đến phiên tôi?"
Cứng người
và sắc diện thản nhiên như không Argon gật đầu. Giống
mọi khi, anh nhận nửa phần ăn trưa của bạn, cúi thấp chào
và rời gót.
Thời gian
còn lại trong ngày, Argon suy nghĩ mông lung..
Anh cầm lỏng
lẻo viên phấn trong tay, dựa người vào ghế, và trong khi
ngồi chìm đắm trong giấc mộng của kỳ diệu, các dự tính
bắt đầu thành hình quanh cái khao khát cấp thiết đó. Sau
cùng chiều tối lại tới gần. Hy vọng khi hoàng hôn, kỳ
diệu có thể lại tác dụng, giờ đây đã trở thành gần
như tin chắc.
Đâu đó
có tiếng radio nói bây giờ là 5 giờ. Anh đứng dậy, và vẽ
trên tường bánh mì và bơ, một hộp cá sardine, và càphê,
không quên thêm một cái bàn bên dưới để ngăn vật rơi
vỡ như đã xảy ra đêm trước. Rồi anh chờ đợi.
Chẳng bao
lâu bóng tối bắt đầu bò lặng lẽ từ các góc phòng lên
tường. Để xác minh diễn tiến của kỳ diệu, anh mở đèn.
Tối qua anh đã xác nhận ánh điện không gây tai hại.
Mặt trời
đã lặn. Các hình vẽ trên tường bắt đầu mờ nhạt, như
thể nhãn quan của anh bị lu mờ. Hình như có một màn sương
lọt giữa bức tường và mắt anh. Các hình vẽ càng mờ nhạt
dần, và màn sương càng dày đặc. Rồi liền sau đó, như
anh đã đoán trước, màn sương đã chuyển thành những hình
thể đặc – thành công rồi! Nội dung các hình vẽ đột
nhiên xuất hiện như thật.
Càphê bốc
hơi trông hấp dẫn, bánh mì mới nướng hãy còn ấm.
"Ô! Quên
cái mở đồ hộp"
Anh chìa tay
trái ra phía dưới để chụp nó trước khi nó rơi, và trong
khi anh vẽ, các phác thảo trở thành hình thể vật chất.
Thật đúng là hình vẽ của anh đã trở thành vật sống.
Thình lình
anh vấp phải vật gì đó. Cái giường tối qua "hiện hữu"
trở lại. Ngoài ra cán dao (lưỡi dao đã bị anh dùng ngón
tay xóa trước đây) giấy gói bơ, và cái tách vỡ rớt nằm
trên sàn.
Sau khi lắp
đầy cái dạ dày trống rỗng, Argon nằm xuống giường.
"Ừ, sắp
tới sẽ làm gì đây? Bây giờ rõ ràng kỳ diệu không hiệu
quả ban ngày. Ngày mai ta sẽ phải chịu đựng khổ sở lại
từ đầu. Hẳn phải có cách đơn giản nào đấy để thoát
khỏi chuyện này. A, phải! một kế hoạch thông minh – ta
sẽ che cửa sổ và tự giam mình trong bóng tối"
Anh cần một
ít tiền để thực hiện dự
án. Để ngăn chặn mặt trời thì cấn
phải có cái gì không bị tan mất chất liệu khi gặp ánh
nắng. Nhưng vẽ tiền thì hơi khó. Anh vắt óc suy nghĩ, rồi
vẽ một cái ví đầy tiền. Ý nghĩ này thành công vì khi anh
mở ví anh thấy trong đó nhét nhiều tiền hơn là cần thiết.
Tiền, giống
như các đồng tiền kim loại giả mà các con lửng tạo từ
các lá cây trong truyện cổ tích, sẽ biến mất vào ban ngày,
nhưng không để lại vết tích, và điều này làm nhẹ hẳn
mối lo. Tuy nhiên anh cẩn thận quyết định tiêu tiền ở
một thị trấn xa. Hai chăn dầy, năm tấm vải len đen, một
miếng nỉ, một hộp đinh, và bốn thanh gỗ vuông. Ngoài ra,
một sách sưu tập thực đơn gia chánh đập vào mắt anh tại
một tiệm sách cũ dọc đường. Số tiền còn lại anh mua
một tách càphê, không có chút gì hơn càphê anh vẽ trên tường.
Anh cảm thấy tự kiêu. Sau cùng anh mua một tờ báo.
Anh đóng
đinh kín cửa, rồi đính hai lớp vải và một lớp chăn. Vật
liệu còn lại anh dùng che cửa sổ, và anh bịt các khe cửa
bằng mấy thanh gỗ. Cảm giác an toàn nhưng đồng thời cũng
cảm thấy bức xúc đè nặng
vì thời
gian sẽ bị coi như vô tận. Đầu óc Argon lãng đãng ở tận
đâu đâu, và nằm xuống giường một lát thì anh thiếp ngủ.
Ngủ không
làm anh giảm hay hết hạnh phúc chút nào. Khi anh thức giấc,
các lò xo thép khắp người anh cuộn xoắn, và sẵn sàng bung
ra, đầy sức sống. Một ngày mới, một thời mới....ngày
mai gói trong một màn sương của bụi vàng lóng lánh, và ngày
kế tiếp ngày mai, cũng như liên tiếp các ngày mai kia khác
đang được hân hoan chờ đón. Argon mỉm cười, tràn trề
sung sướng. Bây giờ, ngay lúc này, không có bất cứ trở
ngại nào, và giữa muôn vàn khả hữu, mọi thứ đang nôn
nóng chờ đợi được kiến tạo bởi chính bàn tay anh.
Đây là
lúc tuyệt vời. Nhưng ở tận cùng trái tim anh có một nỗi
buồn hơi nhoi nhói, không biết là cái gì ? Có thể là nỗi
buồn Thượng Đế cảm thấy ngay trước lúc Sáng Thế. Ngoài
ra, các thớ thịt của nụ cười, các thớ thịt nhỏ có hơi
co giật.
Argon vẽ
một đồng hồ treo tường lớn. Tay run run anh để chính xác
12 giờ, anh quyết định thời điểm đó là khởi sự một
định mệnh mới.
Anh nghĩ căn
phòng hơi ngột ngạt, vì thế anh vẽ một cửa sổ trên tường
đối diện hành lang. Hừ, có gì sai? Cửa sổ không biến thành
hiện thực. Lấn cấn trong chốc lát, rồi anh nhận ra rằng
cửa sổ không thể thành vật thật vì nó không có bên ngoài;
nó không hội đủ những điều kiện cần thiết để thành
một cửa sổ thực.
"Ừ, vậy
thì ta sẽ vẽ bên ngoài? Cảnh quan nào trông đẹp? Rặng núi
Alps hay Vịnh Naples? Cảnh đồng quê yên tĩnh không phải là
xấu. Lại nữa, rừng nguyên sơ Siberia cũng rất thích thú."
Tất cả những cảnh đẹp anh đã thấy trên bưu thiếp và
trong các sách hướng dẫn du lịch loang loáng hiện trước
mắt anh. "Thôi, trước hết hãy chú ý đến thích khoái."
Anh vẽ rượu whiskey và phomai, rồi trong khi anh nhâm nhi anh
chậm rãi ngẫm nghĩ đến nó.
Càng ngẫm
nghĩ anh càng thấy khó hiểu.
"Chuyện
này không phải dễ. Nó có thể liên hệ tới một việc lớn
lao hơn bất cứ việc gì ta hoặc ai đó đã từng thử thiết
kế. Thật vậy, bây giờ nghĩ đến nó ta thấy sẽ không phải
chỉ đơn giản vẽ vài con lạch và sân vườn cây trái, núi
và biển,và những gì đẹp mắt. Giả sử ta vẽ núi; sẽ
không còn phải chỉ là núi. Ngoài núi là cái gì? Thành phố?
Biển? Sa mạc? Sống ở đó là những loại người gì? Các
loại thú nào? Một cách vô thức ta phải quyết định những
điều này. Không, Tạo cho hình vẽ cửa sổ thành cửa sổ
thực là một việc nghiêm trọng. Nó liên quan tới việc kiến
tạo thế giới. Xác định một thế giới bằng chỉ vài nét
vẽ. Có phải là đúng không nếu cứ để mặc cho tình cờ
may rủi? Không, cảnh trí bên ngoài không thể tùy tiện vẽ.
Ta phải sản sinh một kiểu hình ảnh chưa bàn tay con người
nào đạt được."
Argon chìm
trong suy nghĩ mông lung.
Tuần đầu
trôi qua bất ưng vì anh suy nghĩ cặn kẽ về một thế giới
vô hạn. Vải vẽ lại xếp hàng trong phòng, và mùi nhựa thông
vương trong không khí. Hàng tá các bản nháp vẽ sơ khởi chất
đống. Tuy nhiên anh càng suy nghĩ vấn đề càng trở nên mở
rộng, cho đến khi sau cùng anh cảm thấy quá lớn đối với
anh. Anh nghĩ anh có lẽ nên mạnh dạn để mặc cho tình cờ
may rủi; nhưng trong trường hợp đó, cố gắng của anh kiến
tạo một thế giới mới sẽ chẳng đi đến đâu. Và nếu
anh chỉ nắm bắt đúng cái không thể tránh được của hiện
thực nửa vời, thì những mâu thuẫn nội tại trong cái hiện
thực đó sẽ kéo anh trở lại quá khứ, có lẽ bẫy anh lại
trong chết đói . Ngoài ra, viên phấn chỉ có một đời hữu
hạn. Anh phải nắm bắt ngay thế giới.
Tuần thứ
hai trôi qua trong say sưa và no phè phỡn.
Tuần thứ
ba trôi qua trong tuyệt vọng gần như điên khùng. Lần nữa
vải vẽ nằm phủ bụi, và mùi dầu nhựa thông đã nhẹ đi.
Sang tuần
thứ tư, Argon sau cùng quyết định, hậu quả của hầu như
hoàn toàn tuyệt vọng. Anh chỉ không thể chờ đợi hơn được
nữa. Để tránh trách nhiệm kiến tạo với chính bàn
tay mình một bên ngoài cho cửa sổ, anh quyết định liều
lĩnh để mặc mọi sự cho tình cờ may rủi.
"Ta sẽ
vẽ một cửa trên tường. Bên ngoài sẽ được quyết định
bởi bất cứ cái gì nằm ngoài cửa. Ngay nếu kết cuộc là
thất bại, ngay nếu hóa ra cũng lại là cùng cảnh căn hộ
như trước, như thế vẫn còn tốt hơn là bị dày vò bởi
cái trách nhiệm này. Ta không còn bận tâm cái gì xảy ra;
tốt hơn là trốn thoát khỏi cái dằn vặt này.".
Đã
lâu lắm rồi anh mới lại mặc áo vét. Đây là
lễ vinh danh kiến tạo thế giới, như vậy không ai có thể
bảo anh là hoang phí. Tay nắm chắc anh hạ thấp viên phấn
định mệnh. Một hình cái cửa. Anh thở mạnh. Cũng đúng
thôi, Há chẳng phải cảnh bên ngoài cửa là bí mật lớn
nhất một người có thể suy ngẫm, chiêm ngưỡng? Có lẽ
phần thưởng là cái chết đang đợi anh cũng nên.
Anh cầm nắm
đấm cửa, lùi lại một bước và mở cánh cửa.
Nổ bùng
lớn như xé con mắt. Một lát sau anh mở mắt, sợ hãi trước
cảnh hoang địa khủng khiếp chói sáng dưới ánh mặt trời
buổi trưa. Anh nhìn tít xa xa, trừ đường chân trời, không
có một bóng mát. Dõi mắt nhìn trên bầu trời sẫm, không
một chút mây. Gió khô nóng thổi qua, tung một cơn bão bụi.
"A...đúng,
như thể đường chân trời trong một thiết kế của ta đã
trở thành chính quang cảnh. A..."
Sau cùng viên
phấn đã không giải quyết được cái gì. Anh vẫn còn phải
kiến tạo tất cả từ đầu. Anh phải lấp đầy miền đất
hoang vu bằng núi, nước, mây, chim, thú, cá. Anh phải vẽ lại
cả thế giới. Nản chí, Argon, ngã sấp trên giường. Các
giọt lệ theo nhau tuôn ra không ngừng.
Có cái gì
sột soạt trong túi. Đó là tờ báo anh đã mua ngày đầu tiên
và quên khuấy. Tựa trên trang nhất viết "Xâm Lăng Qua Vĩ
Tuyến 38!". Trang hai dành một chỗ lớn hơn cho hình Hoa
Hậu Nhật Bản. Phía dưới in chữ nhỏ "Bạo Loạn Tại
Khu N Sở An Ninh Nghề Nghiệp" và "Nghỉ Việc Quy Mô Tại
Xưởng U"
Argon ngó
chăm chú Hoa Hậu Nhật Bản cởi trần. Ham muốn mãnh liệt.
Thân hình thật tuyệt mỹ. Da thịt như phalê.
"Đây
là cái ta đã quên. Mọi thứ khác không
đáng kể. Đây là
thời điểm để khởi đầu mọi thứ từ Adam và Eve. Đúng
thế – Eve! Ta sẽ vẽ Eve!"
Nửa giờ
sau Eve đứng trước anh, trần truồng. Giật mình nàng ngó
quanh quất.
"Ô!. Anh
là ai? Đã xảy ra chuyện gì? Trời, tôi trần như nhộng!"
"Tôi là
Adam. Cô là Eve." Argon đỏ bừng bẽn lẽn.
"Anh bảo
tôi là Eve? A, thảo nào tôi trần truồng. Nhưng tại sao anh
lại mặc quần áo? Adam, mặc Âu phục – Này, kỳ lạ nhỉ."
Thình lình
nàng đổi giọng.
"Anh nói
dối! Tôi không phải Eve. Tôi là Hoa Hậu Nhật Bản."
"Cô là
Eve. Cô thực sự là Eve."
"Anh mong
tôi tin đây là Adam – trong quần áo này – trong cái ổ chuột
như vầy? Thôi đi. Trả lại tôi quần áo. Dẫu sao, tôi làm
gì ở đây? Đã
tới hạn kỳ tôi phải xuất hiện làm kiểu mẫu đặc biệt
cho cuộc thi ảnh."
"Ô, không.
Cô không hiểu. Cô là Eve, tôi nói thật đấy."
"Thôi dẹp
đi, được không? Được rồi,
thế quả táo đâu? Và tôi giả sử
đây là Vườn Địa Đàng?
Ha, đừng làm tôi phì cười. Nào, trả tôi quần áo."
"Này, ít
ra hãy nghe tôi nói. Ngồi xuống kia đi. Rồi tôi sẽ giải
thích mọi chuyện. Tiện đây, tôi có thể mời cô ăn một
chút gì?"
"Được,
cứ tiếp tục. Nhưng lẹ lên và trả
tôi quần áo, nhé? Thân tôi quý giá lắm"
"Cô muốn
gì? Chọn bất cứ thứ gì cô muốn trong sách gia chánh này."
"Ô, tốt!
Thật sao? Chỗ ở thì bẩn thỉu, nhưng chắc anh cũng có kha
khá lợi tức Tôi đã đổi ý. Dẫu sao, có thể anh thực là
Adam. Anh sống bằng nghề gì? Trộm cắp?
"Không.
Tôi là Adam. Cũng là một nghệ sĩ. Và còn là một người
hoạch định thế giới"
"Tôi không
hiểu."
"Chính
tôi cũng không hiểu. Đó là lý do tại
sao tôi bị trầm cảm."
Quan sát Argon
vừa nói vừa vẽ thực phẩm qua những nét vẽ thoăn thoắt,
Eve la lên. "Ê, tốt, được đấy.
Đây là Vườn Địa Đàng, phải không?
Chà. Phải, đúng rồi, tôi sẽ là Eve. Tôi không ngại làm
Eve. Chúng ta sắp sửa giàu to – đúng không?"
"Eve, làm
ơn nghe tôi nói."
Giọng buồn
rầu, Argon kể nàng nghe tất cả câu chuyện, sau cùng thêm,
"Vậy
cô thấy đó, nếu cô hợp tác, chúng ta có thể thiết kế
cái thế giới này. Tiền bạc không thích đáng ở đây. Chúng
ta phải bắt đầu mọi thứ từ chỗ bắt đầu."
Hoa Hậu Nhật
Bản sửng sốt.
"Anh nói
tiền bạc không thích đáng? Tôi không hiểu. Tôi không rõ
điều này. Tôi tuyệt đối không hiểu."
"Thôi được,
nếu cô cứ tiếp tục nói như vậy, tại sao cô không mở
cái cửa và ngó xem bên ngoài?
Nàng liếc
qua cái cửa Argon đã để hé một nửa.
"Trời
Đất! Thật dễ sợ!"
Nàng đóng
sầm cánh cửa và liếc xéo anh.
"Nhưng
còn cái cửa này," nàng vừa nói vừa chỉ tay vào cái cửa
thật đã bị chăn bịt kín. "Tôi cá là có khác biệt."
"Không,
đừng. Cửa đó không tốt. Nó sẽ chỉ quét sạch đi cái
thế giới này, thực phẩm, bàn, giường và cả cô nữa. Cô
là Eve mới. Và chúng ta phải trở thành cha và mẹ của thế
giới chúng ta."
"Ô không.
Con cái, không!. Tôi hoàn toàn chủ trương kiểm soát sinh đẻ.
Tôi muốn nói con cái chỉ gây phiền hà . Ngoài ra tôi sẽ
không biến mất."
"Cô sẽ
biến mất"
"Tôi sẽ
không. Tôi biết tôi quá mà. Tôi là tôi. Tất cả chuyện biến
mất này – anh rõ thực là kỳ lạ"
"Eve yêu
dấu, em không hiểu. Nếu chúng ta không tái tạo thế giới,
thì sớm muộn, chúng ta sẽ phải đương đầu với chết đói
"
"Cái gì?
Giờ kêu tôi là "yêu dấu", phải không? Anh cả gan thật. Và
anh nói tôi sắp chết đói. Đừng
làm trò cười. Thân tôi quý giá lắm."
"Không,
thân xác em giống như viên phấn của tôi. Nếu chúng ta không
tạo được một thế giới của riêng chúng ta, hiện hữu
của em chỉ là hư cấu. Giống như không có gì cả."
"Thôi được,
đủ rồi ba cái chuyện lảm nhảm này. Nào, trả tôi quần
áo. Tôi đi đây. Chắc chắn chuyện tôi ở đây thật là kỳ
lạ. Tôi không nên ở đây. Anh là một nhà ảo thuật hay gì
gì đó. Nào, lẹ lên, Ông quản lý chắc đã ngao ngán phải
chờ đợi tôi quá lâu. Nếu anh muốn tôi ghé anh và thỉnh
thoảng làm Eve, tôi không ngại. Miễn là anh dùng phấn để
cho tôi cái tôi muốn."
"Đừng
có ngốc thế. Em không thể làm vậy."
Giọng mạnh
bạo và cắt ngang của Argon làm nàng giật mình, và nàng nhìn
vào mặt anh. Họ nhìn nhau chăm chăm một lát trong yên lặng.
Không biết nàng đang nghĩ gì, và rồi nàng điềm tĩnh nói,"
Được rồi, tôi sẽ ở lại. Nhưng đổi
lại, anh có chịu cho tôi thỏa mãn một ước nguyện?"
"Ước
nguyện gì? Nếu em ở lại với tôi, tôi sẽ lắng nghe những
gì em phải nói."
"Tôi muốn
nửa viên phấn."
"Thế không
hợp lý chút nào. Dẫu sao, em yêu dấu, em không biết vẽ.
Nó có ích gì cho em?"
"Tôi quả
có biết vẽ. Tôi có thể trông không giống vậy, nhưng tôi
từng là nhà thiết kế. Tôi đòi hỏi được quyền bình đẳng."
Anh nghiêng
đầu một lát, rồi thẳng lại, nói dứt khoát, "Được,
tôi tin em."
Anh cẩn thận
bẻ viên phấn làm đôi và đưa cho Eve một nửa. Ngay khi nhận
phấn, nàng tiến tới bức tường và bắt đầu
vẽ.
Đó
là một khẩu súng ngắn.
"Ngưng
lại! Em định làm gì với cái vật đó?"
"Cái chết,
tôi định tạo nên cái chết. Chúng ta cần những phân ly,
chia cắt. Chúng rất quan trọng để tạo nên một thế giới."
"Không,
đó sẽ là chấm dứt. Ngừng lại. Trong tất cả mọi việc,
đó là việc không cần thiết một chút nào "
Nhưng đã
quá trễ. Eve đang với tay chụp lấy một khẩu súng nhỏ.
Nàng nâng súng lên nhắm thẳng vào ngực anh.
"Xê ra,
không tôi bắn. Dơ tay lên. Anh rõ ngốc, Adam. Bộ anh không
biết rằng hứa hẹn chỉ là bắt đầu của nói dối? Chính
anh đã làm tôi phải nói dối."
"Cái gì?
Giờ em đang vẽ gì vậy?"
"Một
cái búa. Để đập cái cửa xuống."
"Em không
thể"
"Tránh
ra không tôi bắn!"
Lúc anh chồm
tới, súng nổ vang. Argon ôm ngực trong khi đầu gối khuyu xuống
và anh gục ngã trên sàn. Lạ thật, không có máu.
"Adam thật
ngốc nghếch."
Eve cười.
Rồi nhấc cái búa, nàng đập vào cửa. Ánh sáng tràn vào.
Nó không chói lắm, nhưng nó là thật. Ánh sáng của mặt trời.
Đột nhiên Eve tan biến giống như sương mù. Bàn, giường,
bữa ăn Pháp, tất cả biến mất. Ngoại trừ Argon, cuốn sách
gia chánh rơi trên sàn và cái ghế dựa, tất cả các thứ
khác chuyển biến thành hình vẽ trở lại trên tường.
Argon lảo
đảo đứng dậy. Vết thương ở ngực đã lành. Nhưng một
cái gì mạnh hơn cái chết đang triệu hồi anh, cưỡng bách
anh – bức tường. Bức tường đang gọi anh. Thân anh đã
ăn các hình vẽ trên tường liên tiếp trong bốn tuần, giờ
đã hầu như hoàn toàn biến đổi bởi chúng. Bây giờ không
thể cưỡng chống lại. Argon loạng choạng về phía bức tường
và bị hút vào nằm trên Eve.
Tiếng súng
nổ và tiếng búa đập cửa những người trong chung cư đều
có nghe. Tới lúc họ chạy vào, Argon đã hoàn toàn thẩm thấu
vào tường và đã trở thành một hình vẽ. Mọi người không
thấy gì ngoài cái ghế, sách gia chánh, và những nét vẽ nguệch
ngoạc trên tường. Ngó Argon nằm trên Eve, có người nhận
xét, "Chết đói vì một đàn bà, đúng không?"
"Tuy nhiên,
chẳng phải trông giống hắn đấy sao?" người khác nói.
"Hắn định
làm gì mà lại đi phá hủy bức tường vậy cà? Và nhìn này,
tường phủ đầy những viết nguệch ngoạc. Hừm. Hắn không
thể trốn chạy khỏi chuyện này. Hắn đã biến đi đâu trên
thế gian? Vậy mà tự xưng là họa sĩ!"
Người đàn
ông đang càu nhàu một mình là quản lý viên chung cư.
Sau khi mọi
người đã rời khỏi, từ trên tường vang lên tiếng thì
thào.
"Viên phấn
sẽ không tái tạo thế giới..."
Một giọt
nước nhỉ ở bức tường. Nó rơi xuống từ ngay bên dưới
con mắt của hình Argon.
Phạm
Dức Thân dịch