Trong
giới ăn chơi còn xuất hiện một hạng người chuyên sống
dưới dạng "tầm gửi". Họ sống vật vờ hàng đêm ở những
vũ trường chỉ nhằm bắt quen với các "đại gia" để kiếm
ly rượu chùa hoặc "chơi ké", nhưng lại không phải là "call
girl" (gái gọi) như mọi người vẫn nghĩ. Các cô gái này
thường không thuộc hẳn vào một nhóm chơi nào nhưng
bất cứ một "đại gia" nào đều khó qua mắt họ. Bản thân
họ không nhiều tiền để có thể thoải mái ăn chơi nhưng
những chốn nhạc chát chúa và ánh đèn xanh đỏ lại luôn
cuốn hút họ.
Cũng vì lẽ
đó mà chúng tôi đã chẳng khó khăn gì khi tiếp cận được
một cô gái đang ngồi nhâm nhi cốc rượu bên cạnh quầy
bar của một sàn nhảy. Đó là Thảo, cô gái 21 tuổi, đã
nghỉ học được 3 năm, không nghề nghiệp, đêm nào cũng
có mặt ở đây để ăn chơi, nhảy nhót tới tàn đêm. Qua
nói chuyện, tôi được biết gia đình cô không giàu mà chỉ
ở mức trung bình và hiện đang sống ở thành phố. Cô không
được bố mẹ chu cấp tiền chơi đêm nhưng lại được buông
lỏng về thời gian, vì thế nên cô chỉ mang theo cái ví "rỗng"
đến các cuộc chơi.
Thời gian
đầu còn bỡ ngỡ nên Thảo còn cố xoay tiền để vào cửa,
nhưng sau quen bảo vệ họ cũng chẳng hỏi nữa. Đêm nào cô
cũng bắt quen một cách "ngẫu hứng" với một nhóm chơi nào
đó và sẵn sàng chơi hết mình. Thậm chí, nếu hăng có khi
chỉ cần một ly rượu ngoại cô cũng có thể overnight miễn
phí ngay.
Bên cạnh
Thảo còn có nhiều "dân chơi dởm" sẵn lòng và mong muốn
như vậy, được chơi tới bến mà không phải mất một xu.
Họ đâu cần nghĩ đến thể diện và danh dự, chỉ cốt được
vui vẻ, thỏa thê trong chốn "thiên đường" ấy là đủ.
Còn một
kiểu sống "tầm gửi" khác của giới chơi đêm là "tầm gửi
mạng" - một kiểu chơi khá mới mẻ. Chỉ có thể có ở thời
đại @. Bình thường chúng ta sẽ không thể nghĩ được rằng
họ còn có thể làm gì trên mạng vào những giờ ấy nữa.
Tiếp cận
gần quán cà phê ở quận Thanh Xuân - Hà Nội, sau 11h đêm
khách đã vãn, nhưng vẫn còn lại vài ba cô gái trẻ đang
mải miết gõ lách cách trên bàn phím. Thấy chủ quán lặng
lẽ dọn xe vào trong và kéo cửa lại, tôi nghĩ rằng đây
là những vị khách đêm thường xuyên của quán. Phải đến
2 - 3h sáng, cánh cửa quán mới được kéo ra, mấy vị khách
có lẽ tuổi chưa quá 20 "ngáp ngắn ngáp dài" bước ra đường,
ở ga đứng chờ sẵn mấy thanh niên trên những chiếc xe ga
đứng chờ sẵn. Như vậy là buổi sáng thay vì đến trường
học hay trở về nhà thì các "cô chiêu" ấy lại phiêu phạt
đến các nhà nghỉ, khách sạn nào đó. Theo lời của
mấy người nghiền mạng thì với những cô nàng chát đêm
như thế nếu đã đến mức "kêu cứu" thì có nghĩa là chỉ
cần vài chục nghìn, quá lắm lên đến tiền trăm là có thể
rủ đi bất cứ đâu và làm bất cứ điều gì. Chính điều
đó là làm cho ranh giới giữa chơi đêm và mại dâm thật
là mong manh.
Có lẽ sống
"tầm gửi" theo kiểu "vợ bé" lúc này mới thực sự là mốt.
Đối với các nữ sinh viên ngoại tỉnh thì việc có được
một chỗ trú an toàn, đầy đủ thì còn gì bằng. Vì lý do
ấy mà nhiều "cô chiêu" đã mạnh dạn bất chấp tất cả
để cặp bồ với những người đàn ông lớn tuổi ở thành
phố.
Thanh Loan,
một nữ sinh viên Đại học khoa học xã hội và nhân văn,
ngay từ năm thứ nhất đã phải đi làm osin cho một gia đình
giàu có ở khu vực Thanh Xuân vì muốn có thêm thu nhập. Đùng
một cái cô tin có tin cô bị bà chủ đánh ghen, vì cô đã
ngấm ngầm cặp bồ với ông chồng đã 47 tuổi của bà. Trong
suốt năm học thứ nhất, bạn bè trong lớp cũng chỉ biết
Loan phải đi làm thêm theo giờ để có thêm tiền ăn học....
ai cũng thương nhưng cũng chẳng giúp được gì. Nhưng thực
chất thì hoàn cảnh của Loan không đến mức vất vả để
phải làm cái việc đó.
Khi bị bắt
quả tang, ông chồng quá sợ vợ nên đã thành thực khai nhận
tất cả việc đã quan hệ với loan được mấy tháng và đã
từng làm cô có thai. Anh ta đã phải chi cho Loan rất nhiều
khoản
tiền khác ngoài tiền công. Sau vụ tày đình ấy Loan cũng
chia tay với người yêu nhưng lại nhanh chóng cặp bồ với
một người đàn ông trung niên khác. Không hề cảm thấy đau
khổ, xấu hổ hay ân hận, Loan muốn được sống sung sướng,
đầy đủ bằng người nhưng lại không phải lăn lộn vất
vả.
Nhưng kinh
khủng hơn nữa là trường hợp một nữ sinh cặp bồ với
một ông già bằng tuổi ông nội mình. Mới bước chân vào
năm học thứ 2 của trường ĐH kinh tế quốc dân M đã bám
được vào một "ông nội" vào tuổi "thất thập cổ
lai hy" trên phố. Cô "săn" được ông lão này nhờ một lần
ngồi nghỉ chân ở bên bờ hồ sau cả buổi cắp hồ sơ đi
xin làm thêm ở nhiều địa chỉ quen mà không đâu nhận. Ông
lão hay ra bờ hồ ngồi hóng "gió non", cứ thấy đàn bà con
gái đi qua là vẫy nhìn thấy cô ủ rũ, có vẻ "đói tiền",
lão ngồi ghế đá bên cạnh bắt thóp, chuyện qua chuyện lại,
rồi lại rủ rỉ suốt cả buổi để làm quen. Không hiểu
lão tán thế nào mà M đã chấp nhận nửa con nuôi, nửa vợ
hờ của "bố già" ấy. Nghe lão kể "sống có một mình, nhà
cửa thênh thang mà mà chỉ có mấy con chim làm bạn. Vợ chồng
ly thân đã hơn chục năm nay. Mấy đứa con cũng toàn đồ
thất đức, đứa nào cũng trốn ở với bố, nhưng có mảnh
đất ở trên phố chúng nó cứ nhăm nhe về gạ ký giấy bán
để chia tiền. Chúng nó chưa kịp trở tay, tôi đã nhanh chóng
bán, đem tiền gửi vào ngân hàng lấy lãi, hơn 2 tỷ chắc
tiêu đến già cũng không hết", M như ăn mày mò được mật
mã kho gạo. Cô nghĩ bụng "kể cả làm vợ lão cũng có sao,
lão già khọm rồi còn quờ quạng được gì nữa", rồi chuyển
sách vở, quần áo đến ở hẳn nhà lão. Ở với lão cô mới
thực tin là lão giàu có thật. Trong mơ hồ M đã ước ao làm
sao được giàu như lão, để được thoải mái thích gì được
nấy: được ăn mặc đẹp, hợp mốt, có xe đẹp, được
đi chơi đây đó, được tiêu sài như những tiểu thư thành
thị... Ở với lão M cũng chẳng phải làm lụng gì, chỉ cơm
nước, dọn dẹp nhà cửa một chút vui với con Osin. Thỉnh
thoảng đấm lưng, tẩm quất cho "bố già", còn ngoài ra M vẫn
rất thoải mái để đi đây đó. Và đến một đêm nổi hứng
"bố già" đã "xơi tái" cô, báo hả hê cho rằng M đã vào
chòng, nhưng cô cũng không kém phần khoái chí vì lão mới
thực sự bị vào bẫy của mình. M đã giục lão đi làm giấy
đăng ký kết hôn nhưng lão cũng "cáo" mà nói rằng "ngần
này tuổi mà còn cưới vợ người ta bảo là điên à". M đành
chuyển cách chiều lão để moi được nhiều tiền. Quả là
M đã moi được rất nhiều tiền của lão thật. Cô rất xông
xênh tiền cho việc đóng học phí, sắm sửa toàn quần áo
đẹp, uốn tóc, sơn sửa móng tay, tắm trắng, đi cả nhà
hàng quán bar với bạn bè, thậm chí cả gửi qua ngân hàng
cho bố mẹ...
Có chút nhan
sắc, có tiền, M lại cặp bồ cùng một lúc với một người
đàn ông hơn cô đến một con giáp, chuyên đi buôn lậu. Cứ
tối đến M lại son phấn, quần là áo lượt ra khỏi nhà,
nhưng về lại nói dối với lão là "em đi học thêm ngoại
ngữ". Thực chất thì cô có học hành gì đâu mà là đến
các sàn nhẩy, vũ trường với bồ và mấy người bạn chịu
chơi khác.
Sinh viên
T thì lại "ký sinh" vào một gã trung niên đã có vợ con đàng
hoàng. Gã này đã sắm sửa cho T rất nhiều đồ quý, đắt
tiền: Nhẫn vàng, bóp, váy, mỹ phẩm, túi, sắc, vòng cổ,
hoa tai, nhẫn.... nhưng chỉ "yêu nhau" được vài tháng, sau
khi đã hưởng trọn cả "toà thiên nhiên", gã chuyển
nhượng T cho một gã khác. Cô chấp nhận tất cả những cuộc
chuyển nhượng ấy để duy trì cái cuộc sống sung sướng
mà để tự mình thì không thể có được.
Chấp nhận
cuộc sống "ký sinh" theo cách này hay cách khác của các cô
gái trẻ đều có thể quy về một điều là họ quá coi rẻ
nhân phẩm, danh dự của bản thân mình. Bất chấp tất cả
để được sống theo kiểu dân chơi, quý tộc dởm. Họ không
cho rằng như vậy là lãng phí tuổi thanh xuân mà đó là bản
lĩnh của tuổi trẻ và sức mạnh của phái đẹp. Không hề
quan tâm đến gia đình, bố mẹ ra sao, tương lai mình sẽ như
thế nào, miễn là hiện tại mình được thỏa mãn mọi "thú
vui" ở đời.
VŨ
THỊ HƯƠNG MAI
Địa chỉ:
Khu tập thể Tổng công ty 319
quận Long
Biên, thành phố Hà Nội.
Email: huongmai8081@yahoo.com.vn
|