Thời
trang là hiện tượng ảnh hưởng nhất trong văn minh Tây Phương
kể từ thời Phục Hưng. Nó đã len lỏi vào mọi hoạt động
của con người hiện đại và gần như trở thành bản tính
thứ hai (do xã hội áp lực, chứ không phải do tự nhiên)
của mọi người. Tuy quan trọng như vậy, nhưng vì tính chất
ngắn hạn, mong manh, đôi khi còn cho là tầm phào, thời trang
ít được nghiên cứu nghiêm túc, mà thường chỉ xuất hiện
những cẩm nang ăn mặc đẹp. Bài này thử bàn sơ về ý nghĩa
của thời trang dưới các góc cạnh tư tưởng, nghệ thuật,
lịch sử, xã hội, tâm lý... hy vọng góp phần tìm hiểu con
người và thời hiện đại.
Thời
trang (fashion) theo nghĩa hiện nay chỉ bắt đầu vào thế kỷ
19 với cách mạng kỹ nghệ, gia tăng dệt vải, phát minh máy
khâu...khiến có thể sản xuất đại trà, đáp ứng cũng như
phát triển may mặc trong lối sống hưởng thụ của giai cấp
tư sản mại bản mới thành hình.
Trước
đó chỉ có thể gọi là phục trang (clothing), giai cấp quý
tộc có chú ý đến trang phục nhưng không thành phong trào.
Còn dân chúng thì bị hạn chế bởi những qui định khắt
khe về ăn mặc: chỉ được sử dụng kiểu loại, chất liệu
vải, mầu sắc... cho phép. Làm vậy triều đình muốn phân
biệt giai cấp rõ ràng, và giáo hội muốn giáo dân sống giản
dị, không xa hoa dễ dẫn tới thiếu đạo đức.
Nhất
là sau những thánh chiến, giáo dân thu hoạch nhiều chiến
lợi phẩm là tài sản, vật dụng, vải vóc, đá quý... từ
phương Đông, muốn phô trương ra ngoài bằng nếp sống xa
hoa, trụy lạc.
Nhưng
thói thường, càng cấm đoán thì càng kích thích vi phạm,
và người ta luôn luôn nhìn lên, bắt chước giai cấp cao hơn.
Như Adam Smith đã nhận xét "Chúng ta có khuynh hướng ngưỡng
mộ, rồi bắt chước người giầu sang và người danh tiếng,
khiến họ có thể tạo nên, hoặc dẫn tới cái gọi là thời
trang".
Nhất
là các cuộc cách mạng của dân chúng đã làm suy giảm sức
mạnh của triều đình cũng như giáo hội, Người dân được
tự do ăn mặc và dần dần phát triển thành phong trào mạnh
mẽ, ảnh hưởng sâu rộng đến độ thời trang không phải
chỉ trong lối sống mà lan sang cả trong nếp suy nghĩ về triết
học, khoa học, chính trị....
Thời
trang đã được dân chủ hóa. Ai cũng có thể sử dụng nó
như một nhận diện của mình, hay muốn ngưới khác nghĩ về
mình như vậy. Thời trang không còn chỉ là để che dấu lõa
lồ, bảo vệ thân thể chống lại nóng lạnh, muỗi ong...
mà trở thành một chỉ dấu thông tin phục vụ những dụng
đích quan yếu trong đời sống.
Thời
trang làm cảm thấy tự tin, hài lòng khi ngắm nhìn mình trong
gương, cũng như khi ra ngoài cho người khác ngắm và ngắm
người khác. Trước đây chỉ giới giầu có mới sở hữu
trang phục cao cấp, độc đáo (haute couture), ngày nay quần
áo may sẵn (prêt- à- porter) rất phong phú đa dạng cũng cho
phép người mặc, qua chọn lựa tinh tế, tìm được nét riêng
cho mình giữa mọi người. Cho nên mới xuất hiện những phong
cách Jacqueline Kennedy, Audrey Hepburn, Diana, Gary Grant... để cho
thấy, thời trang có thể mua, nhưng phong cách (style) đòi hỏi
năng khiếu.
Nghịch
lý của thời trang là ai cũng cố gắng đồng thời vừa giống
vừa không giống đồng loại: một đàng tự đồng hóa mình
với tầng lớp trên, và đàng khác tự tách mình ra khỏi tầng
lớp dưới.
Thời
trang cho những cách thế để biểu lộ, tăng cường, khởi
động, hoặc che giấu tâm trạng. Khi buồn mặc mầu đậm,
lúc vui diện mầu sặc sỡ; chưa kể buồn có thể mặc sặc
sỡ để phấn chấn tinh thần hoặc che giấu nỗi buồn. Tẻ
nhạt, buồn chán hoặc bị stress, người ta có thể xuất hiện
với quần áo liên tục thay đổi, hoặc đi mua sắm vì hầu
như ai cũng luôn luôn cảm thấy còn thiếu quần áo.
Anh
ngữ có cụm từ 'nothing to wear" để chỉ cái tâm lý
này. Nó không có nghĩa là "không gì để mặc" mà chỉ cái
tâm trạng của người dù có cả ngàn quần áo, khi cần mặc
đi đâu, vẫn than thở không chọn được cái ưng ý, vì....
chưa đủ quần áo! Thảo nào phân tâm học khuyên người ta
chữa bệnh nhàm chán, căng thẳng bằng cách đi shopping.
Thời
trang giúp biểu thị, xử lý tốt đẹp thích nghi trong giao
tế xã hội. Người quen biết thì đã rõ rồi, nhưng với
người lạ thì chỉ có thể nhờ vào vẻ bên ngoài để mà
ứng xử thích nghi, tùy theo giầu hay nghèo, đạo hay đời,
thầy hay thợ...
Oscar
Wilde đã bảo, "Chỉ người nông cạn mới không thẩm định
qua vẻ bên ngoài". Immanuel Kant luôn luôn là một "bậc thầy
thanh lịch của Nghệ Thuật", diện kẻng với giầy khóa bạc,
áo sơmi lụa, đã từng tuyên bố "Thà làm anh ngốc trong thời
trang còn hơn là làm anh ngốc chẳng biết thời trang."
G.W.F.Hegel
cũng cho rằng chống lại thời trang là điên ngốc. Karl Marx
cũng chỉ vì thường lưu chiếc áo choàng tại tiệm cầm đồ
mà có lần không được cho vào Thư Viện Anh với lý do ăn
mặc thiếu nghiêm túc.
Thời
trang còn quan trọng ở chỗ cho biết ít nhiều tính cách con
người, vì rằng luôn luôn vẫn có người làm theo lời khuyên
bảo của cổ nhân "Y phục xứng kỳ đức", hoặc nhắc nhở
của Epictetus "Trước hết, hãy tìm hiểu rõ mình là ai, sau
mới theo đó mà ăn mặc". Dĩ nhiên cũng có người chả để
ý đến ăn mặc, cho là tầm phào, đôi khi còn là lừa phỉnh,
như đã được cảnh báo trong câu "chiếc áo không làm nên
thầy tu".
Socrates
xưa ờ Athen được biết nhiều đến như là một ông già
đi chân đất, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, bẩn thỉu do
ít tắm rửa, hơn là một triết nhân. Ngày ông bị xử chết,
bạn bè cho một áo dài tươm tất, ông châm biếm,"Cả đời
tôi đã mặc những quần áo này chả sao hết mà bây giờ
bạn lại bảo chúng không đủ tốt để mặc lúc lìa đời.".
Albert
Einstein cũng ý kiến "Nếu chúng ta cảm thấy xấu hổ vì quần
áo xoàng xĩnh, bàn ghế cũ mèm, thì chúng ta càng nên xấu
hổ hơn vì những ý tưởng tầm thường và triết lý vụn
vặt".
William
Hazlitt còn kết án "Kẻ nào coi trang phục như là một phần
chính của con người mình thì kẻ đó không có giá trị hơn
chúng".
Nếu
trước đây giai cấp thấp bị hạn chế bởi những qui định
về ăn mặc, nhà cửa, lối sống... để giai cấp thống trị
đặc quyền dùng thời trang như một xác định giá trị xã
hội của mình, thì ngày nay dân chủ hơn và nổi bật là hiện
tượng thời trang trở thành chỉ dấu rõ nét nói lên tình
trạng kinh tế, giai tầng xã hội. Cho nên mới có phân biệt
thời trang dân thầy (white collar) khác dân thợ (blue collar).
Kẻ giầu có mới đủ tiền bạc mua hàng xa xỉ, đắt giá
như Gucci, Hermès, Prada... để phô trương ngoài đường hay
trên facebook... Nói theo ngôn ngữ hiện đại trong xã hội Trung
Hoa, Việt Nam ngày nay thì thời trang là phương tiện "khẳng
định đẳng cấp " của tư bản đỏ. Phân biệt giai cấp
cũng thấy rõ trong đặc quyền dùng kiểu sọc riêng trên càvạt
của (cựu) sinh viên của một đại học Anh.
Thời
trang có những phong cách riêng của từng nhà, từng vùng, từng
nhóm và qua chúng có thể giúp nhận biết ngoài đẳng cấp
như vừa nói, mà cả chủng tộc, trình độ văn hóa nữa.
Phong cách Armani, Gucci, YSL, Ý, Anh, Pháp... đắt tiền và cao
cấp hơn phong cách CHAPS, Kenneth Cole, Mỹ đen, Sì (Spanish) của
người văn hóa không cao và tiền bạc không nhiều.
Cũng
vậy, các phong cách Hippie, Punk, Hiphop, Skinhead, Streetstyle....
thường là rẻ tiền, thấp văn hóa, thuộc giới trẻ, mặc
dù thỉnh thoảng một đôi nét của phong cách đường
phố cũng được các nhà thiết kế đưa lên xử dụng trong
dòng chính. Vd. xẻ rách chỗ này chỗ kia đã thấy xuất hiện
trên quần jean cao cấp, giá 2, 3 trăm dollar.
Thời
trang có thể mang khuynh hướng chính trị. Xưa Napoleon qui định
dùng lại các kiểu trang phục của chế đô cũ nhằm hỗ trợ
tính cách chính thống của chế độ mới. Mao, Castro, Kim...
mặc trang phục kiểu đặc biệt để chứng tỏ khác đế
quốc tư bản. Quốc Gia (vàng) Cộng Sản (đỏ), Cộng Hòa
(đỏ), Dân Chủ (xanh) đều có mầu sắc phân biệt. Nam Việt
Nam sau 1975, thiên hạ thường mặc quần áo tầm thường giản
dị như vô sản, vì ăn mặc tươm tất sợ bị gán cho là
tư sản mại bản, có thể bị đưa đi cải tạo. Phong trào
nữ quyền ở Âu Mỹ có thời cực đoan, phụ nữ đòi tự
do, không lệ thuộc đàn ông, phản kháng bằng cách không trang
điểm, không làm tóc, không mặc đồ lót, ngay cả không cạo
lông.
Mặc
y phục của người khác giới (cross dressing) đã có từ xưa,
nhưng họa hiếm. Vd. George Sand (nữ sĩ Pháp) thường mặc quần,
jacket, hút thuốc lá, xì gà... để tỏ ra ngang hàng nam giới.
Ngày nay với cách mạng tình dục, người đồng tính công
khai thể hiện khuynh hướng tình dục, thường dùng trang phục
như một chỉ dấu. Nhất là phái nam, sặc sỡ hoa hòe hoa sói,
dễ nhận biết hơn phái nữ.
Ellen
DeGeneres ( show tv) hiếm mặc váy, hầu như luôn luôn mặc
quần và jacket, nhưng ít người biết bà là lesbian. Nhưng Elton
John (nhạc sĩ Anh) luôn luôn diện chải chuốt, với jacket đủ
mầu xanh, đỏ, tím, vàng.. sơmi hoa văn sặc sỡ, thêm
kính mầu hồng, xanh... cho thấy rõ ông là gay.
Quần
áo nhà binh, công an cảnh sát cũng là trang phục có mầu sắc
chính trị, chứng tỏ uy quyền được chính phủ ủy nhiệm,
dân chúng phải tuân hành mệnh lệnh của họ. Huy hiệu, phù
hiệu, dải băng đeo ở cánh tay... đều có thể là thời trang
bày tỏ khuynh hướng chính trị. Như gần đây hàng chữ MAGA
(Make America Great Again) trên mũ, áo... là dấu hiệu của người
ửng hộ Donald Trump.
Thời
trang còn là phương tiện của nhà tu hành nói lên đạo giáo
của mình. Áo chùng thâm đen là thuộc Thiên Chúa Giáo. Áo
cà sa là thuộc Phật Giáo, còn phân biệt các mầu nâu, vàng
hay đỏ tùy tông phái khác nhau. Ngay trong một tôn giáo, người
ta vẫn không bỏ được phân chia giai cấp, vì trang phục mũ
áo... còn khác nhau tùy theo phẩm trật, chức vụ trong giáo
hội.
Thời
trang cũng là cách biểu thị rõ nét nguồn gốc dân tộc. Mỗi
dân tộc có một kiểu trang phục đặc biệt. Dù sống trong
xã hội Tây Phương, một số người vẫn giữ y phục cổ
truyền của dân tộc. Có người chỉ mặc trong dịp lễ hội
dân tộc. Cũng có người trong đời sống thường nhật chỉ
giữ lại một vài nét đặc trưng như vấn khăn (Ấn độ),
choàng đầu, che mặt (Hồi giáo) mũ cap (Do thái).... để nhấn
mạnh đến bản sắc, phong hóa, giá trị của dân tộc.
Thời
trang còn làm dễ dàng giao tiếp xã hội trong các dịp lễ
lạc tiệc tùng như đám cưới, đám tang, sinh nhật, tân niên...
Nhờ ăn mặc theo thói quen qui định trong những dịp này, người
ta cảm thấy thoải mái, thân quen, không lạc lõng vì có vẻ
ai cũng như ai, đều ăn mặc tề chỉnh, đúng cách, đậm hay
lợt, đen hay trắng, giản đơn hay kiểu cọ... tùy theo
là dịp buồn hay vui.
Thời
trang có thể là trò giải trí cho người có thì giờ và tiền
bạc, thử nghiệm nhiều kiểu loại, và chứng tỏ mình khá
giả, nhàn hạ. T shirt là y phục bị lạm dụng nhất, tha hồ
cho người ta in tranh khôi hài, hình thần tượng, hoặc đủ
mọi khẩu hiệu để bầy tỏ ý kiến. Giới trẻ cũng đôi
khi tự do thử nghiệm mọi hình thức để đi tìm căn cước
cho mình, coi thời trang như trò giải trí. Hiện tượng Streetstyle,
Hippie, Punk, Skinhead, Hiphop...là một xác định cá tính đặc
biệt của giới trẻ, cũng như kiểu quần áo xẻ rách chỗ
này chỗ kia coi như là một hình thức phản kháng lề thói
xã hội.
Chưa
kể có người còn là nô lệ hay nạn nhân thời trang (fashion
victim) luôn luôn tìm mua sắm cái mới vừa xuất hiện trên
thị trường, miễn sao cho thật nhiều, chẳng cần để ý
đến phẩm. Thời trang ngày nay biến thành kỹ nghệ bạc tỉ,
Thảo nào Burberry vừa qua thản nhiên đốt bỏ hàng ế ẩm
trị giá hơn 30 triệu dollar chỉ vì muốn giữ giá, không chịu
bán on sale. Hơn trăm năm trước Thorstein Veblen đã chỉ ra cái
thói tiêu dùng khoa trương (conspicuous consumption) phí phạm vô
nghĩa này của giai cấp nhàn hạ trong quyển The Theory of the
Leisure Class..
Nhìn
rộng hơn thời trang còn phản ánh tình trạng chính trị, kinh
tế của một quốc gia vì nó cũng nổi trôi theo vận nước.
Khi hòa bình, kinh tế phát triển thời trang nở rộ mọi kiểu
loại, hoa văn sặc sỡ. Lúc chiến tranh, kinh tế suy thoái,
thời trang có tính hạn chế, giản đơn. Mặt khác thời trang
cũng còn thay đổi theo thời tiết nóng lạnh, mưa nắng của
mỗi mùa, mỗi ngày, mỗi buổi.
Thời
trang dù muốn hay không luôn luôn hàm chứa ý nghĩa phái tính
và tình dục.
Từ
ngàn xưa đã có phân biệt trang phục khác nhau giữa nam nữ
thật ra không ngoài mục đích cơ bản là khơi dậy bản năng
tình dục, vì có thế khác biệt thân thể mới được lộ
rõ. Như Havelock Ellis đã chỉ ra "Một trong những hấp dẫn
tình dục lớn nhất sẽ bị mất, và mức quan trọng cực
kỳ của quần áo cũng biến đi ngay nếu nam nữ phục trang
giống nhau, đồng nhất y phục như vậy chưa bao giờ xẩy
ra trong bất cứ dân tộc nào"..
Vừa
kín vừa hở cũng là cách kích thích mạnh. Nhưng hở nhiều
hay ít, nhấn mạnh chỗ nào (ngực, mông, đùi, cẳng chân hay
hạ bộ..) là những điểm rất khác biệt tùy theo phong tục,
tập quán, thời điểm...của mỗi dân tộc. Thông thường,
sau một thời gian che kín để tích lũy được đủ vốn kích
thích, thì cho hở ra sẽ tạo được tác dụng mạnh. Và người
mặc lợi dụng đúng lúc để biểu lộ chủ ý gợi tình của
mình.
Trang
cụ hình ống tô điểm hạ bộ trong y phục cổ truyền mà
đại diện một dân tộc thiểu số mặc trong Đại Hội Đồng
Liên Hiệp Quốc vừa qua, có thể làm nhiều đại diện khác
ngạc nhiên. Có lẽ họ không biết rằng cách đây vài trăm
năm, quý tộc Âu Tây đã có cái cod-piece trông cũng khác lạ
không kém. Đó là chỗ phùng lên như nửa trái banh bầu dục
ngay nơi hạ bộ của chiếc quần đàn ông, được độn và
tô điểm mầu sắc hấp dẫn, có khi còn đính thêm dải vải
sặc sỡ hoặc vàng ngọc, đá quý, không ngoài mục đích "khoe
của", kích thích tình dục.
Trang
phục thường có kiểu dáng đẹp đẽ, mầu sắc, hoa văn sắc
sảo.. để hấp dẫn người tiêu thụ. Các công đoạn thực
hiện cũng tương tự như bên hội họa, điêu khắc. Vẽ bản
phác họa trên giấy trước rồi thực hiện từng bước trên
vải, trên người mẫu.
Các
nguyên tắc thẩm mỹ để thiết kế quần áo cũng không khác
hội họa: hài hòa, đối xứng, tương phản, tiết tấu, trọng
điểm...
Phải
công nhận trang phục trình diễn trong show, hoặc do khách hàng
"haute couture" đặt may đặc biệt, thường là tuyệt mỹ. Thành
thử có người cho thời trang là một nghệ thuật, có thể
sánh ngang với hội họa, điêu khắc... Cũng còn có những
bảo tàng viện thời trang của các nhà thiết kế, cơ
sở văn hóa nữa; điều này tạo thêm chỗ dựa cho ý kiến
trên.
Thật
ra cùng lắm chỉ một số trang phục trình diễn mới có thể
tạm cho là nghệ phẩm, còn thời trang nói chung, với sản
xuất đại trà, chủ yếu thương mại, lợi nhuận là chính,
vẫn thường được coi là loại thủ công (craft) hơn là nghệ
thuật.
Trang
phục chuyên chở nhiều thông tin như đã tạm liệt kê trên
kia cho thấy chúng rất quan trọng, ảnh hưởng đến thái độ
đối với chính bản thân và với tha nhân.
Thời
trang rất hấp dẫn vì đánh đúng tâm lý con người thích
cái mới. Nguyên tắc, yếu tính của thời trang là đổi mới,
đổi mới không ngừng.
Đổi
mới thì trong lãnh vực nào cũng có: triết học, khoa học,
nghệ thuật, chính trị... Vào thế kỷ 17 trước Công Nguyên,
vua Thành Thang (Trung Hoa) đã nhắc nhở "nhật tân, hựu nhật
tân" (mới mỗi ngày, tiếp tục mới mỗi ngày). Nhưng đổi
mới của thời trang không giống đổi mới trong các lãnh vực
khác, chúng thường chậm chạp, nhằm bổ túc, cải thiện,
hoặc cách tân, dựa trên logic hợp lý, chính đáng. Đổi mới
trong thời trang hoàn toàn không cơ sở, không dựa vào một
tính chất cần yếu đặc biệt nào đó để đổi mới y phục.
Phi lý ở chỗ đổi mới chỉ vì cần có cái thay thế cái
đã có trước, chứ không phải để cải thiện, cải tiến,
làm cho hữu dụng hơn...
Như
Walter Benjamin đã tóm tắt "Thời trang là lập đi lập lại
hoài hoài cái mới". Cho nên thời trang là mong manh, chết yểu,
chả có gì cố định để mà quan tâm cái thứ tầm phào.
Tương
tác mạnh mẽ với các hoạt động khác ngoài xã hội nhưng
thời trang ít tham khảo chúng để tìm hứng cho cái mới,
mà chủ yếu thường tìm trong thời trang quá khứ, hay trong
thời trang ngoại quốc. Cho nên có hiện tượng chu kỳ, tái
chế: sau một thời gian biến mất, một số đặc điểm cũ
lại được lôi ra xử dụng nguyên si hoặc thay đổi ít nhiều.
Đổi mới chỉ là để có cái mới thay thế cái cũ, chứ
không phải đổi mới hoài hoài là để đi tìm một thời
trang lý tưởng.
Trước
đây mốt nào vừa ra là ít lâu sau có mốt khác thay thế.
Ngày nay đổi mới liên tiếp khiến tiêu thụ không kịp, các
mốt sống chung, bổ túc, hòa lẫn với nhau. Thời trang thay
thế trở thành thời trang tích lũy, trang phục hiện nay tràn
ngập, dư thừa chẳng biết sẽ dẫn tới đâu.
Xét
cho cùng, thời trang có công lớn, qua tính đổi mới liên tục,
cấp bách, ngắn hạn đã kích thích tinh thần đổi mới trong
cá nhân cũng như xã hội về mọi mặt tư tưởng, khoa học,
nghệ thuật, chính trị... Trong tinh thần đó, phải chăng thời
trang có góp công phần nào trong việc sụp đổ chế độ Cộng
Sản ở Nga (chính sách đổi mới của Gorbachov), và phát khởi
Cách Mạng Xanh, Cách Mạng Vàng... trên thế giới?
Phải
chăng chỉ vì muốn đổi mới mà dân Mỹ đã bầu lên một
Tổng Thống... không giống ai, hậu quả chưa biết tốt hay
xấu?
Vậy
thì đừng bảo thời trang là tầm phào!
PĐT
|