SÀI
GÒN ĐÊM
Sài gòn
đêm
Giọt
ưu tư rơi trên từng sợi nhớ
Cung trầm
bay gời gợi tiếng ngày xưa
Ngừơi
nghệ sỹ lang thang cùng thanh âm vòng vọng
đêm đong
đưa nhạc điệu nghìn trùng.
Sài gòn
ưu tư
trong nỗi
nhớ khôn cùng
Người
thương binh trở về từ xưa cũ
Năm tháng
mòn vết đời lăn chưa đủ
Mandolin
buồn phủ dụ một màu quên.
Sài Gòn
đêm dài
độ lượng
giữa bon chen
Tiếng
rao ai bán hàng nghe thảng thốt
Tiếng
chổi tre khua vào đêm mồn một
Thanh âm
đời là những bước chân quen.
Sài Gòn
đêm về
rưng rức
nỗi nhớ em
Người
nghệ sỹ gõ nhịp buồn qua phố
Sài Gòn
ơi ta yêu ngừơi từ độ
Đất
nước - con người là một nỗi niềm thương
Sài Gòn
bây giờ
Cả một
trời nhung nhớ vấn vương.
TIẾNG
THƠ
Viết từ
nơi có giấc mơ nguyệt khuyết
những
vần thơ dịu ngọt
về người
đàn ông ngang qua cuộc đời tôi
hực hỡ
một đêm rằm.
Viết từ
đáy lòng vụn vỡ đã trăm năm
những
ngôn từ ấm nóng
về những
đứa bé thơ ngây
bập bẹ
tiếng loài người
rụng
nỗi vui buồn rực rỡ
bóng tà
dương.
Viết từ
những rạ rơm, từ những con đường
lời quê
hương quặn thắt
từng
sợi khói chiều lam đậm in sâu đáy mắt
lữ khách
tha phương trĩu nặng bước đường đời.
Viết từ
những đêm đen, từ ánh mặt trời
dòng tâm
tư khép kín
về những
vết xước từ ngàn năm
tưởng
chừng chết lịm
rồi một
chiều bất chợt hồi sinh.
Viết từ
muôn trùng
tiếng
những sinh linh
dưới
tầng sâu cơn mê
là những
âm hồn trỗi cơn thống thiết
viết
từ hồi chuông ngân
giữa
trời thánh thót
tay chắp,
gối quỳ
sám hối
chuyện trần gian.
RỘN
RÀNG TỪ TRĂM NĂM
Tưởng
chừng mây trắng mãi bay
Hạt mưa
rớt từ xanh thẳm
Tưởng
như mùa đi xa lắm
Xuân hồng
mượt mát cỏ thơm.
Tưởng
sông hoài chảy đau mòn
Đá xưa
đẫm lời rêu cũ
Tưởng
hoài trùng dương sóng phủ
Biển
bình yên cánh hải âu.
Tưởng
còn trên phố nàng ngâu
Nắng
len qua từng kẻ lá
Tưởng
ve ủ sầu nhớ hạ
Nằm nghe
đất thở sau mùa.
Thôi đành
thôi... những hơn thua
Thôi đành
thôi... đời khép kín
Đêm mơ
đất trời kết dính
Sớm ra
trời đất như là...
Tưởng
rằng ta mãi là ta
Vòng xoay
xoáy tròn đăm đắm
Chừng
như cõi người rối rắm
Rộn ràng
từ đã trăm năm. |