THI
CA KHÚC I
TÌ̀NH
YÊU TIÊN NỮ CALYPSO VÀ NỖI LÒNG ULYSSE
TÓM LƯỢC
Khẩn cầu Thần
nữ Ly Tao (Muses) truyền thi hứng. Chuyện kể từ lúc
Uy Lĩnh ( Ulysse) bị đấm thuyền trôi dạt vào đảo tiên
nữ Kiều Ly Cơ (Calypso) nàng đang sống cô đơn ước mơ
được một tấm chồng, Kiều Ly Cơ yêu Uy Lĩnh chìu
chuộng người tình tù trong bảy năm, hứa cho chàng tuổi
thanh xuân bất tử, nhưng Uy Lĩnh chiều chiều ra bờ biển
ngồi khóc nhớ vợ con. Ngày chàng ra chiến trận thành
Troie con ch̀àng còn bồng bế. Người vợ Pénélope vẫn
chung thủy chờ chồng, có trăm người đến cầu hôn,
bảo rằng Uy Lĩnh đã chết, khuyên nàng chọn lựa một
người trong đám cầu hôn làm chồng, nàng ra điều kiện
nàng phải dệt cho xong tấm khăn vải liệm cho cha chồng,
nhưng ban ngày nàng dệt, ban đêm lại tháo ra tấm khăn
dệt hoài chẳng xong, bọn cầu hôn làm áp lực đến
ăn ở nơi cung đình nàng. Trong cuộc họp chốn Thiên đình
Olympe, Thần nữ Quán Trí Tuệ (Athéné) Khẩn cầu Thần
Vương Zeus xin cho Uy Lĩnh(Ulysse) bị Tiên nữ Kiều Ly Cơ
(Calypso) giữ làm người tình tù được trở về. Thần
Vương truyền lệnh cho Sứ thần Hạc Mai (Hermès) mang lệnh
Thiên Đình truyền Tiên nữ Kiều Ly Cơ phải thả Uy Lĩnh.
Kiều Ly Cơ vâng lệnh bảo Uy Lĩnh đốn gỗ đóng bè,
nàng giúp đỡ cánh buồm, lương thực và thổi gió
tiễn chàng đi. Bốn ngày Uy Lĩnh đóng bè xong, ngày
thứ năm ra đi, ngày 18 đến đảo người Phan Xuyên (Phéaciens),
Thần Hải Long Vương (Posséidon) trở về thấy dâng bão
làm đắm thuyền nhờ có Thần nữ Y Nơ (Ino) cứu thoát
cho mảnh khăn tiên lội vào bờ. Thần nữ Quán Trí làm
dứt cơn bão. Uy Lĩnh bơi đến đảo, ẩn mình trong một
cụm rừng bên bờ suối, chàng mệt nhoài say ngủ.
Khẩn cầu Thần
nữ Ly Tao (1)
Khởi truyền
thi hứng dạt dào hồn ta.
Mười năm chiến
cuộc thành Troa.(Troie)
Anh hùng trăm trận
vào ra chiến trường,
Ngày về phiêu
bạt biển ngàn,
Bao nhiêu chìm
nổi gian nan xứ người.
Bao nhiêu giông
tố nổi trôi,
Mới về quê
cũ đất trời yêu thương.
Khẩn cầu thi
hứng nhập hồn,
Chuyện từ Uy
Lĩnh đắm thuyền phong ba,
Tình tù tiên
Kiều Ly Cơ (Calypso)
Say tình nàng
khẽ vỗ về : Thương ôi, (10)
Yêu em Uy Lĩnh
chàng ơi !
Thiên đường
bất tử đời đời thanh xuân,
Yêu em cuộc
sống thiên thần,
Về chi cát
bụi hồng trần tàn mau.
Sóng tình bùng
cháy hang sâu,
Lòng Uy Lĩnh chẳng
đổi sầu làm vui.
Chiều chiều
trước biển ngậm ngùi,
Mắt mờ lệ
nhỏ thương người vợ xa,
Mịt mù khói
sóng xóa nhòa,
Bùi ngùi trông
cánh chim qua biển trời. (20)
Vương quốc An
Thạch xa xôi,(Ithaque)
Còn ai tưởng
nhớ đến người hùng xưa,
Hai mươi năm trải
nắng mưa,
Còn ai tiếc nhớ
vị vua can trường.
Cung thành một
lũ cầu hôn,
Tranh giành ngôi
tước, bạc vàng, quyền uy.
Đau thương nàng
Nhã từ đây,(Pénélope, Nhã Lan)
Ép duyên nàng
phải chọn ngày cầu hôn.
Riêng nàng vẫn
nhớ vẫn thương,
Mong Uy Lĩnh trở
lại hoàng cung xưa. (30)
Lựa lời, nàng
đặt chuyện thưa :
Rằng Uy Lĩnh
mất, ai chờ ai mong,
Chẳng qua còn
một chút lòng,
Tấm chăn liệm
đắp cha chồng chửa xong,
Lão Vương thần
chết chờ trông,
Phận làm dâu
chút tri ân cho người.
Bọn cầu hôn
cũng chìu lời,
Nghĩ rằng vải
liệm dệt rồi nay mai.
Mặc nàng khung
cửi đưa thoi,
Nào hay nàng mãi
dệt hoài chẳng xong. (40)
Ngày chăm chỉ
dệt hết lòng,
Đêm đêm đuốc
hồng, nàng tháo sợi ra,
Đợi ngày Uy
Lĩnh về nhà,
Đợi Thế Viễn
Mạc trên đà lớn khôn:(Télémaque)*
Con ơi giúp
mẹ hỡi con !
Thay cha trừ
bạo, rửa hờn non sông.
Nhưng nào bọn
chúng còn đông,
Không người
giúp sức bại vong tủi hờn,
Sức con chưa
đủ lớn khôn,
Biết làm sao
biết đi tìm được cha. (50)
Tấm khăn dệt
mãi lệ nhòa,
Tấm lòng nàng
động cao xa Thiên Đình.
Tấm khăn nàng
Nhã hoài công,
Bọn cầu hôn
kiếm cội nguồn khảo tra.
Con hầu sợ hãi
khai ra.
Hoàng hậu ngày
dệt, đêm đà tháo ngay,
Thế nên chăn
dệt ngày ngày,
Ba năm mòn mỏi
chăn này chữa xong.
Bọn cầu hôn
rỏ nguyên nhân,
Ép ngày chọn
lựa chẳng còn lần khân. (60)
Thiên Đình ngày
vắng Hải Long, (Poséidon)*
Quần thần tụ
hội cung đình Thiên Sơn,(Olympe)
Thần Vương(Zeus)
vua cõi Thiên Thần,
Triệu bàn phán
quyết chuyện trần đau thương.
Quán Trí con gái
Thần Vương,
Tinh Anh Mắt Cú
luận bàn thấp cao*:
Thương thay Uy
Lĩnh khổ đau,
Hai mươi năm
đó biết bao tình nhà,
Đắm thuyền
trôi dạt đảo xa,
Kiều Ly Cơ
giữ tình đà bấy lâu. (70)
Bao năm mơ ước
khẩn cầu,
Con Thẩn Ất
Lạc chẳng sao đổi lòng,(Atlas)*
Tội thay Uy
Lĩnh nhớ thương,
Lời yêu mật
ngọt chẳng buồn đổi thay,
Chiều chiều
vời vợi khói mây,
Quê hương xa
thẳm mờ say biển trời,
Hồn quê muốn
thoát than ôi,
Trái tim vẫn
đập, tình người cùm gông.
Thần Vương
cha có thấu chăng ?
Thương người
tài trí anh hùng thủy chung. (80)
Vuốt râu Thần
Dớt mới rằng :
Con ơi lời
tự đáy lòng sắt son,
Quên sao Uy Lĩnh
hỡi con,
Thông minh tài
trí thiên thần sánh vai.
Lòng thành
cung kính đất trời,
Cõi thần thương
cảm, cõi người tôn vinh.
Hại thay Thần
Hải Long Vương.
Thần Rung Chuyển
Đất thù còn chữa tha,
Trả thù Uy
Lĩnh năm xưa.
Đâm Ly Phong
Nhãn mù loà độc tinh.(Polyphème) (90)
Đứa con Thần
đã sinh cùng,
Thoa Sa tiên nữ
con thần Phù Nghi, (Thoôsa, Phorcys).
Trả thù thần
đã lưu đày,
Đắm thuyền
giông bão, chẳng ngày hồi hương,
Hôm nay Thần
họp Thiên Đình,
Đồng tâm Uy
Lĩnh lên đường về ngay,
Hải Long Vương
bỏ hận này,
Một thần
không thể ý thay trăm thần.
Ngước đôi mắt
sáng tinh anh,
Quán Trí Tuệ
mới thưa tình nhỏ to : (100)
Cha ơi , Thần
Tử Cồ Nô,*(Cronos)
Điện trời
sấm sét cơ hồ ai hơn,
Vì điều công
lý cõi thiên,
Cho vời Mai
Hạc Truyền Tin Sứ Thần.(Hermès)
Trao Kiều Ly
lệnh thiên đình,
Thả cho Uy Lĩnh
đóng thuyền đoàn viên.
Còn chuyện
An Thạch phần con,
Giúp con Uy Lĩnh
đối cùng cầu hôn,
Giúp Thế Viễn
Mạc can trường,
Truyền cho tụ
họp Hội Đồng An Kinh.(Achéens)*(110)
Luận bàn dứt
việc cầu hôn,
Cừu bò cắt
cổ ngày đêm tiệc tùng.
Quay nhìn Mai Hạc
thân thương,
Dớt ban lệnh
tiễn dặn công việc trần:
Ra đi Mai Hạc
sứ thần,
Hãy truyền
lệnh của thiên đình hôm nay.
Rằng Tiên Nữ
Tóc Vàng Mây,
Giúp cho Uy Lĩnh
đóng ngay thuyền bè.
Một mình buồm
lái sớm khuya,
Chịu nhiều
thử thách trở về quê hương. (120)
Hai mươi ngày
biển lênh đênh,
Không thần
giúp sức vững bền vượt nguy.
Mới về đến
đất Sơn Chi,(Schérie)*
Dân Phan Xuyên
chốn thần hay giáng trần.(Phéaciens)
Vua dân tiếp
đón như thần,
Quà trao phẩm
vật, lụa vàng hiến dâng.
Ban cho thuyền
lái thong dong,
Về quê An Thạch
yên lành đoàn viên.
Sứ Thần vâng
lệnh Thần Vương,
Mang hài vàng
vượt bay triền gió mây. (130)
Đũa thần huyền
diệu cầm tay,
Thần thông ảo
hóa vượt bay biển trời.
Dương trần thoáng
đã đến nơi,
Đảo xa sóng nước,
xanh trời biển xanh.*
Bãi dài cát
đỏ rừng thông.
Lung linh thạch
động lửa hồng chiêm bao,
Nàng tiên cài
tóc hoa đào,
Tiếng ca thánh
thót xôn xao tơ trời.
Nàng ngồi dệt
lụa hôm mai,
Thoi vàng dệt
tiếng oanh lời líu lo. (140)
Một rừng hương
ngát xanh mơ,
Một vườn nho
chín bên bờ suối xanh.
Bốn bề thác
đổ lượn quanh.
Một vườn hoa
trái tím cành phù dung.
Sứ thần trước
động dừng chân,
Kiều Ly Cơ đã
ân cần hỏi han,
Thần tiên sánh
bước nhạc vàng,
Mời nhau an tọa
thạch bàn ngũ vân.
Tiên nương lên
tiếng hỏi rằng :
Cớ chi Sứ
giả Thiên đình xuống đây ? (150)
Thời trân thức
uống dọn bày,
Cùng nhau vào
tiệc ngà say chén quỳnh.
Tiệc tàn sứ
mới truyền rằng :
Ta đây vâng
lệnh Thiên đình Thần Vương,
Rằng Thần
Dớt rất xót thương,
Phận chàng
Uy Lĩnh tai ương đọa đày.
Tình tù giam
giữ nơi đây,
Vẫn còn buồn
tủi ngày ngày nhớ quê.
Mười năm chiến
trận chưa về,
Thuyền binh
tan tác, bốn bề bão giông. (160)
Lạc vào đây
kiếp lưu vong,
Nhớ con, nhớ
vợ, nặng lòng quê hương.
Nghe đây Thần
Dớt phán truyền:
Cho Uy Lĩnh được
đóng thuyền về quê.
Mệnh chàng
gia cảnh không lìa,
Số chàng còn
phải trở về nước xưa.
U sầu Kiều Ly
Cơ thưa :
Ganh tài ghét
mệnh chẳng chừa thần tiên,
Phận tiên muốn
kết trần duyên,
Tấm chồng
khao khát ngày đêm trông chờ. (170)
Bỗng chàng
Uy Lĩnh bơ vơ,
Sóng vùi, biển
dập, vật vờ biển khơi.
Cứu chàng
chăm sóc tay tôi,
Ngày đêm tận
tụy phục hồi sức trai,
Yêu chàng tôi
đã hứa lời,
Cho chàng bất
tử, đời đời thanh xuân.
Dám đâu cải
lệnh Thiên đình,
Xua chàng ra
biển nỡ tình được sao ?
Tôi không thuyền
lớn buồm cao,
Không người
chèo lái giúp nào được chăng ? (180)
Phận tiên tôi
có chút tình,
Giúp chàng
chỉ một tấm lòng yêu thương.
Sứ thần chẳng
nể nguồn cơn :
Thả ngay Uy Lĩnh
chẳng còn cớ chi.
Khẻo cơn sấm
sét bất kỳ,
Không nghe lời
Dớt những khi lôi đình.
Một lời chưa
kịp phân minh,
Sấm đâu chớp
sáng rền vang biển trời.
Sứ thần truyền
bấy nhiêu lời,
Sắt danh căn dặn
gót dời dặm khơi. (190)
Tiên nương cúi
mặt vâng lời,
Đi tìm Uy Lĩnh
đang ngồi thở than.
Bên bờ cát đỏ
mơ màng,
Mắt nhoà lệ
nhớ hai hàng xót đau.
Đêm đêm tình
động trướng đào,
Gượng vui tình
mới lòng xao xác lòng.
Ban ngày ghềnh
đá ngóng trông,
Mắt mờ biển
thẳm dòng dòng lệ sa.
Bên chàng tiên
nữ xót xa :
Chàng ơi ! Thôi
chớ chi mà thở than, (200)
Em xin trả lại
cho chàng,
Cánh chim phiêu
bạt, tung ngàn dậm xa.
Chàng ơi đốn
cội thông già,
Đóng thuyền
kết ván, vượt qua bể ngàn.
Em cho bánh nước,
rượu vang,
Áo choàng,
khăn ấm cho chàng ra đi,
Em xin thổi
gió mang mây,
Cánh buồm
thương nhớ, từ nay chia lìa.
Em cầu Thần
Dớt giúp cho,
Biển khơi lặng
sóng, thuyền về nước xưa. (210)
Dứt lời Uy Lĩnh
phân bua :
Nàng ơi ! Cho
phép ta về thật chăng ?
Biển khơi sóng
cả mênh mông,
Chiếc thuyền
phải vượt đá ngầm sóng cao,
Bão giông, gió
thét mưa gào,
Không thần
giúp sức tôi nào dám đi,
Chút tình,
chút nghĩa còn đây,
Xin tiên nữ
nhớ lời này giúp cho,
Biển không
sóng cả giông to,
Dìm ta chết
giữa mịt mờ biển khơi. (220)
Chàng ơi ! thiếp
hứa giúp lời,
Thiên Đình
chứng giám xét soi lời nguyền.
Trái tim này
đã yêu chàng,
Cứu chàng
trên biển mơ màng yêu đương,
Giờ đây đôi
ngã đôi đường,
Chàng về quê
cũ, sầu vương biển trời,
Thương chàng
thương lắm chàng ơi,
Trái tim sắt
đá hại người thương sao ?
Kiều Ly dời
gót động đào,
Mời nhau cất
chén quỳnh dao tiệc bày. (230)
Nước cam lồ
rót vơi đầy,
Đào tiên, hải
sản ngà say tiệc trần.
Tàng tàng chén
rượu hợp hoan.
Cầm tay nàng
mới thở than đôi lời :
Hỡi chàng
! Uy Lĩnh chàng ơi !
Nỗi danh tài
trí, hơn người khôn ngoan,
Con vua Lã Đạt
lão vương(Laerte),
Cháu con Thần
Dớt giống dòng quang minh,
Thật lòng
chàng muốn đi chăng ?
Giả từ, về
chốn quê hương xa vời. (240)
Tình ta chỉ
thế mà thôi,
Xin còn mãi
mãi lòng người nhớ thương,
Rồi đây đôi
ngã đôi phương,
Cầu xin chàng
được trên đường bình an.
Cũng nên nghĩ
lại hành trình,
Còn bao gian
khổ bão bùng hiểm nguy,
Rũi ro cầm
chắc trong tay,
Mong manh thay
việc mắn may trở về,
Chàng nên nghĩ
lại mọi bề,
Đừng đi. đừng
nghĩ đến quê xa vời. (250)
Vợ chàng còn
có y lời,
Hay sang thuyền
khác, cuộc đời đổi thay.
Hãy cùng em
ở chốn này,
Tuổi xuân bất
tử, tình đây vững bền,
Em không thua
kém vợ chàng,
Thân hình kiều
diễm, dung nhan tiên thần,
Dù cho vẻ đẹp
người trần,
Làm sao sánh
được với cùng người tiên.
Uy Lĩnh lòng vẫn
khăng khăng :
Kiều Ly tiên
nữ dung nhan tuyệt vời, (260)
Xin nàng chớ
giận lời tôi,
Vợ tôi không
thể sánh đôi cùng nàng,
Vợ tôi phụ
nữ trần gian,
Còn nàng trẻ
đẹp tiên nương muôn đời.
Tim tôi chỉ
một tình thôi,
Là về quê
cũ bên người tôi yêu.
Dù cho tai họa
trăm điều,
Dù cho gian khổ
dạt phiêu thế nào,
Dù cho biển
dữ sóng cao,
Thân tôi đã
trải biết bao hiểm nghèo, (270)
Chiến trường
không chết gươm lao,
Dạn dày sương
gió còn nào sợ chi.
Kiều Ly Cơ chẳng
nói gì,
Rượu nồng ngây
ngất bờ mi lệ buồn.
Bên nàng lần
cuối rồi tan,
Bóng dương lần
khuất trên ngàn biển xa,
Đuốc hồng chăn
gối lệ nhoà,
Lửa tình ngây
ngất, bóng hoa chập chùng.
Giọt trần thạch
nhủ long lanh,
Giấc hồ sương
đọng vây quanh động đào. (280)
Tiếng gà gáy
sáng đến mau,
Vầng dương dậy
nắng hồng chào biển khơi,
Khoát khăn quàng,
áo choàng ngoài,
Uy Lĩnh dậy sớm
bên trời thông xanh,
Nàng tiên áo
trắng dịu dàng,
Thắt đai vàng
ngọc, tóc choàng khăn tơ.
Hành trang : cưa,
gổ, búa, rìu,
Đưa chàng đến
chốn rừng cao thông già.
Dặn dò nàng
trở lại nhà,
Lương khô cho cuộc
đi xa sẵn sàng. (290)
Uy Lĩnh đốn
gỗ dựng sàn,
Đóng sườn,
cưa ván, kết sàn, dây neo,
Cột buồm dựng
thẳng vút cao,
Bao ngày vất
vả, lá̃i lèo đã xong.
Đẩy thuyền
ra bến nước xanh,
Con thuyền sẵn
cuộc khởi hành viễn du.
Áo quần, chăn
dạ một kho,
Rượu ngon, nước
uống, lương khô đầy thuyền.
Tiễn chàng về
chốn quê hương,
Sầu lên sóng
nước, tình vương mây ngàn. (300)
Tóc nàng lộng
gió mênh mang,
Thổi buồm trôi
nhẹ tiễn chàng ra khơi.
Riêng Uy Lĩnh một
lòng vui,
Gạt lòng lưu
luyến, trông trởi, ngắm sao.
Một thuyền,
một lái sóng đào.
Mắt không khép
ngủ, trông mau về nhà.
Nửa tuần trăng
thoáng trôi qua,
Đảo quen đã
thấy, non nhòa khói sương.
Ngờ đâu chưa
hết đau thương,
Chơi xa Thần Hải
Long Vương trở về. (310)
Từ trên thiên
đỉnh long khê,
Thấy chàng đã
đến gần quê an lành.
Thần đà nổi
trận tam bành,
Dâng cao biển
dữ, ầm ầm bão giông.
Gió gào, sóng
thét đùng đùng,
Rã rời tay mỏi,
ngực lòng xót đau:
Than ôi kiếp
s̀ống bọt bèo,
Thân ta chìm
nổi, vì sao thế này ?
Than ôi, Thần
Chết là đây,
Dìm trong biển
dữ, đọa đầy tang thương. (320)
Tiếc xương
chẳng gửi chiến trường,
Tang không nghi
lễ Quân vương hào hùng,
Bây giờ chết
giữa bão giông,
Cô đơn trần
trụi nghìn trùng ai thương.
Một cơn sóng
dữ vào thuyền,
Cột chèo rơi
gảy, lái buồm nát tan.
Trong cơn biển
dữ sóng tràn,
Uy Lĩnh vẫn bám
ván thuyền nổi trôi,
Nào hay chưa dứt
duyên đời,
Y Nơ Thần Nữ
thương người phong ba.(Ino) (330)
Biến thành
chim hải âu qua,
Đậ́u bên
nàng chợt hóa là tiên nương.
Bên chàng cứu
nạn bão giông :
Khốn thay, Thần
Biển Hải Long hại chàng.
Dâng bao bão
tố sóng ngàn,
Nhưng sao giết
được anh hùng nghĩa nhân.
Uy Lĩnh chàng
hãy nghe rằng :
Sợ chi sóng
gió hãi hùng biển xanh,
Bỏ áo quần
để bơi nhanh,
Phan Xuyên (Phéaciens)
hải đảo đã gần đến nơi, (340)
Này khăn tiên
hãy choàng vai,
Chở che lồng
ngực, thân bơi chẳng chìm.
Khi chân chạm
đến đất bằng,
Hãy quăng trả
biển tấm khăn tiên này.
Dứt lời nàng
biến đi ngay,
Sóng ngàn, hương
biển chân mây chốn nào.
Chàng còn nghi
ngại biết bao,
Bỗng cơn sóng
cả ào ào tới nhanh.
Vật vờ lìa
mảnh ván thuyền,
Cởi nhanh quần
áo, che choàng khăn tơ. (350)
Phóng mình bơi
sải hướng bờ,
Hải Long đắc
ý làm ngơ cười rằng :
Cho mi trôi nổi
truân chuyên,
Cười chăng,
hay đã ăn năn sự tình.
Dứt lời sóng
ngựa phi nhanh,
Về Âu Khê (Egée)
chốn thủy cung mặc tình.
Quán Trí thần
chốn Thiên Đình.
Dứt ngay giông
bão, thổi làn gió thanh.
Đưa Uy Lĩnh lội
bơi nhanh,
Hai ngày đêm thoát
biển xanh sóng vần. (360)
Lại vào ghềnh
đá bạt ngàn,
Nhanh tay chàng
lại bám ghềnh sóng xô.
Tìm nơi êm sóng
vào bờ.
Tìm nơi trú ẩn
bên hồ suối xanh.
Cây cao khuất
núi gió lành,
Quỳ chân cảm
tạ thần linh giúp người:
Tạ Thần Nữ
xót thân tôi,
Cứu qua bão
tố thoát đời gian truân.
Dòng sông sóng
gợn thì thầm..
Bờ xanh nước
ngọt bao quanh thân chàng. (370)
Ngất ngây ngọt
lịm môi tràn,
Thở làn gió
mát dịu dàng đất xuân.
Cởi khăn tiên
trả biển xanh,
Y Nơ nhặt lấy
vẩy làn sóng xa.
Rời chân hôn
bãi bình sa.
Rưng rưng dòng
lệ mắt nhoà rừng phong.
Ô liu đen nhánh
trên cành,
Nhấp nhô bóng
nắng qua mành lá xanh.
Nhặt rêu cỏ lót
nệm nằm,
Đắp chăn lá
biếc hương trầm rừng thông. (380)
Đồi xa lam khói
mong manh,
Bếp chiều lửa
ấm bên đồng lúa xuân.
Mờ đôi mắt
bóng thì thầm,
Quán Trí Tuệ
khép mi xanh giấc nồng.
Mộng về cánh
bướm chuyền chăn,
Thoáng mơ về
giữa quê lành chân mây. (386
Kỳ tới
Thi ca Khúc II Cuộc
kỳ ngộ Uy Lĩnh và Công chúa Nam Chi Ca.(câu 387 đến 864)
CHÚ THÍCH
48. Tên Télémaque
có nghĩa là : Trận chiến nhìn từ xa tôi dịch thành
tênThế Viễn Mạc.
61. Poséidon Hải
Long Vương Thần cai quản Biển Cả, có danh hiệu Thần
Rung Chuyển Đất, em Thần Zeus vì Ulysse đâm mù Polyphène
(Độc Ly Phong, Độc Nhãn) là con Poséidon và tiên
nữ Thoôsa, khổng lồ độc nhãn mạnh nhất trong
các Cyclopes, nên thù hận Ulysse. Nên không muốn cho Ulysse
trở về quê hương.
63. Zeus con Thần
Cronos và Gaia. Thần Thời Gian và Đất Mẹ. Hy Lạp thường
dùng chữ Con Thần Cronos để chỉ Zeus tôi dùng Thần
Tử để thay chữ Con Thần
65. Athéné Quán
Trí Tuệ, Thần Zeus bổ trán sinh ra là Thần Trí Tuệ
khôn ngoan và chiến thắng có danh hiệu là Thần Mắt
Cú Tinh Anh, dấu vết sự chuyển biến du nhập Thần
Cú Vọ Ai Cập sang Hy Lạp.
72. Atlas là Thần
Nâng Đ̣ia Cầu. cha Calypso. Ta thường thấy trong điêu khắc
Atlas nâng quả Địa Cầu.
110. Achéens : người
Hy Lạp.
123 Schérie đảo
dân Phéaciens (Phan Xuyên)
134. Tương truyền
đảo Goyo nước Malte Châu Âu, nơi đây có thạch động
Calypso, tôi có viếng thăm nơi này năm 2001 và xúc động
trước cảnh sắc Thi Ca Khúc I, tôi không theo sát bản dịch
mà tả cảm xúc cảnh trí theo thi hứng. Goyo đúng là
cõi thiên đường trên trần thế, nhà nhà để cửa
mở không cần khoá, xe mở cửa để chìa khoá trên
xe không có trộm cắp, người đối xử với nhau nồng
nàn chân tình, tôi từng đi khắp hơn 30 nước trên địa
cầu chưa thấy nơi nào hạnh phúc như nơi này.
|