Văn
học dân gian có bài thơ vịnh thành phố Hà Nội thời kì
mới bị Pháp chiếm đóng:
Ba
bên hàng phố, thấy xôn xao,
Trở
dậy mà xem những thế nào?
Lục
sở, trò bày trong rạp tối
Tam
tài, cờ cắm ngọn thành cao
Giầy
tàu thẳng gót, Ngô đi bãi
Quần
lĩnh phơi trôn, đĩ rửa hào
Nhuộm,
vện, khoang, vằn, vô số chó
Ra
tuồng đắc ý, chạy nhôn nhao. (1)(2)
Tác
giả chế diễu những cái lố lăng của xã hội buổi giao
thời. Trong đó có "lục sở, trò bày trong rạp tối".
Lục
sở là trò gì vậy?
Nếu
chỉ dựa vào nội dung của bài thơ mà suy thì lục sở
phải là trò đốn mạt, chẳng hay ho gì. Lục sở bị
xếp vào bên cạnh những cảnh chướng tai gai mắt, trơ trẽn,
tục tĩu như "Ngô đi bãi, đĩ rửa hào". Hà Nội đổi
chủ, xuống dốc nhanh quá.
Câu
hỏi Lục sở là trò gì cứ luẩn quẩn trong đầu. Lục
sở có nằm trong kho tàng truyện Tiếu lâm, Trạng Quỳnh
hay Ba Giai Tú Xuất không? Lục sở có phải là biến
tướng của Lục sờ (lục soát và sờ mó) hay không?
Nhân
dịp năm hết Tết đến, mang đống sách cũ ra ôn cố tri
tân, luôn tiện thử tìm hiểu trò lục sở của người
xưa.
***
Tên
lục
sở nghe lơ lớ như lục xì (tên một phóng sự nổi
tiếng của Vũ Trọng Phụng). Cùng mang họ lục, không
biết lục sở và lục xì có bà con gì với nhau
không? Nhưng, Lục xì là cái gì? Xin lỗi. Cái tật
chuyện
nọ xọ chuyện kia vẫn chưa chừa.
Chỉ
biết rằng thời Pháp, dispensaire (phòng khám bệnh) của
thành phố Hà Nội được nhiều người gọi là nhà lục
xì.
Chính
Vũ Trọng Phụng cũng thắc mắc về nguồn gốc của tên Lục
xì, phải đem ra hỏi bác sĩ Joyeux:
-
Thưa bác sĩ, nhân tiện tôi muốn hỏi ngài vì đâu mà từ
chữ Dispensaire người An Nam chúng tôi lại gọi là lục
xì. Ngay đến bọn làm báo chúng tôi cũng không hiểu danh
từ quái gở ấy xuất xứ từ đâu mà ra?
-
À Lục xì là ở chữ Luck sir, một động từ hồng
mao. Luck sir là khám bệnh. Hẳn trong số những ông thầy
thuốc trông nom phúc đường từ xưa kia, đã có một ông hay
bông đùa, hay dùng tiếng hồng mao trong khi đáng lẽ phải
dùng tiếng Pháp. Tôi tưởng có do thế thì cái tiếng cái
nhà lục xì (cai nha loock see) mới phổ cập trong dân
chúng An Nam như thế (3).
Trước
khi bàn, xin đính chính mấy từ tiếng Anh của đoạn văn:
-
Look-see (chứ không phải luck sir) là tiếng lóng, dịch
sang tiếng Pháp là visite, coup ďœil ďinspection (Từ điển
Harrap)
-
Look-see (tiếng lóng) là cái nhìn lướt qua, sự xem xét (Từ
điển Anh Việt)
Look-see
(lúc-xi) không phải là khám bệnh. Look-see phát âm gần
giống lục xì.
Giải
thích của bác sĩ Joyeux rất dí dỏm, lí thú. Look-see
là một từ lóng của tiếng Anh, được một ông thầy
thuốc Pháp trong dispensaire nói bông đùa, tình cờ lọt
vào tai một cô gái điếm An Nam, được cô này truyền ra ngoài
xã hội thành lục xì.
Con
đường từ look-see đến lục xì quả thật là...
vòng vo tam quốc (Anh, Pháp, Việt). Vất vả quá! Rằng hay thì
thật là hay nhưng hơi khiên cưỡng.
Nếu
lục
xì không phải là look-see thì phải giải thích thế
nào cho ổn?
Muốn
tìm hiểu nguồn gốc của lục xì có lẽ nên tìm hiểu
tổ chức bên trong của dispensaire.
Mời
các bạn cùng Vũ Trọng Phụng đi theo ông đốc lí Virgitti
và bác sĩ Joyeux thăm viếng dispensaire:
Bắt
đầu là phòng giấy, nơi làm mọi thủ tục hành chính. Sau
phòng giấy là phòng khám bệnh (có ngày dành cho người thường,
không phải là gái điếm). Phía sau phòng khám bệnh là phòng
ngủ, có 200 chỗ nằm. Rồi đến một cái sân có mái
để làm chỗ nghỉ ngơi. Qua sân đến một căn phòng nhỏ
là chỗ dạy khâu vá, đan (dạy cho cả gái điếm bên ngoài
tình nguyện vào học).
Tiếp
theo là Ecole de Prophylaxie sexuelle (Vệ sinh nam nữ giao cấu
học đường, nên dịch là Trường dạy cách đề
phòng bệnh hoa liễu). Trường chỉ có một lớp học, có
nhiều phòng rửa mặt để thực hành các phép vệ sinh.
Đằng sau lớp học là một dãy buồng tắm có hoa sen lối
bản xứ.
Trong
cùng là một khu vườn rộng ba nghìn thước đất để
"học trò nội trú" có chỗ tập trồng rau, giải trí, tập
thể
thao.
Nói
tóm lại, dispensaire chỉ có hai nơi tiếp khách "bình
thường" là phòng giấy và phòng khám bệnh. Ngoài ra, Ecole
de Prophylaxie sexuelle được sử dụng tất cả các phương
tiện của dispensaire.
Các
cô gái điếm mắc bệnh bị giam giữ trong trường, bắt phải
theo học một khoá huấn luyện đề phòng bệnh hoa liễu.
Ai "tốt nghiệp", được cấp giấy chứng nhận mới được
thả ra ngoài xã hội, cho hành nghề mại dâm hợp pháp.
Nói
chung, chẳng có cô gái điếm nào ưa cái trường dạy Prophylaxie
(prô-phi-lắc-xi)này.
Vừa
bị tù túng, vừa phải học hành, vừa không kiếm ra tiền.
Họa hoằn mới có cô chăm chỉ học hành, lúc ra trường biết
đọc, biết viết chữ quốc ngữ.
Sống
trong trường, ngày ngày các cô bị cái của nợ lắc xi
(prô-phi-lắc-xi)
đập vào mắt, rót vào tai. Lắc xi được nói thành
lục
xì. Ecole de Prophylaxie sexuelle trở thành nhà lục
xì.
Nhà
lục xì có mặt khắp dispensaire (Phúc đường,
nôm na là Nhà thương làm phúc, không thu phí). Vì vậy
mà dispensaire mới bị hiểu nhầm là nhà lục xì.
Người thường đến dispensaire, đến phúc đường
khám bệnh, không phải là vào nhà (trường) lục xì.
Chỉ có gái điếm mắc bệnh mới bị giữ lại trong nhà
(trường)
lục
xì.
***
Lục
sở...
Một
hôm ông bạn Jean-Pierre đến chơi, mang theo một tấm tranh dân
gian nhờ giải thích nội dung. Tranh có tên là... Lục sở!
A ha!
Nhờ
chữ viết mới hiểu:
Lục
là (số) sáu. Sở có nhiều nghĩa. Sở trường
là cái mình chuyên giỏi. Sở hữu là những cái mình
có v.v.. Lục sở là sáu môn sở trường (của những
người "làm trò").
Tranh
Lục
sở vẽ sáu người đang biểu diễn sáu trò : vắt chân
lên cổ, kéo co dây với trâu, lăn tạ, đội bàn, đi bằng
hai tay, nuốt dao.
Nhờ
có tấm tranh mới biết lục sở là một loại trò chơi.
Thế là kiếm ra đầu mối của lục sở. Lục sách ra
mà xem.
Sách
Description
du royaume de Tonquin của Samuel Baron (thế kỉ 17) có tranh
vẽ một số trò chơi của Đàng ngoài. Tranh có hai phần, một
bên vẽ trò chơi ngày Tết (chọi gà, đánh đu...) một bên
vẽ một số trò, có trò giống tranh Lục sở (múa kiếm,
đi cà kheo, nuốt dao, leo cột...) (4).
Trò
lục
sở còn được trình diễn tại nhiều hội hè đình đám:
"Sân
khấu dân gian bao gồm nhiều hình thức diễn xướng. Những
hình thức diễn xướng như múa hát Xuân Phả, hát Ải Lao...
ít hoặc nhiều cũng có tính chất sân khấu. Lại có các loại
trò như trò Xiêm Thành (có lẽ là Chiêm Thành đọc sai), trò
lục sở, trò múa rối (...)" (5).
May
quá! Lục sở không dính dáng gì với lục xì.
Trò
lục
sở khác trò bách hí của hội làng. Bách hí là
trò chơi vui của đám đông, Nhiều trò có thưởng. Ngược
lại, lục sở là một nghề kiếm ăn. Các trò trình
diễn đòi hỏi phải tập luyện công phu.
Có
thể nói trò lục sở là tiền thân của xiếc
(cirque) ngày nay.
Tranh
Oger gọi trò lục sở là quỷ thuật. Tranh vẽ
nhiều trò như đi dây, leo thang, vắt chân lên cổ, xách tạ,
tung cầu v.v.
Cho
tới đầu thế kỉ 20 các trò quỷ thuật còn được trình
diễn ngoài trời. Năm 1911 chính quyền Pháp xây Nhà Hát Lớn
Hà Nội. Rồi tư nhân cũng lục đục đầu tư xây rạp hát,
sân khấu. Một ngày kia, sớm nhất cũng phải vào khoảng sau
năm 1911, trò lục sở mới được đưa vào
trình diễn trong rạp.
Bài
thơ vịnh Hà Nội bên trên được sáng tác có lẽ vào khoảng
sau năm 1911.
Trò
lục sở được trình diễn trong rạp là một bước tiến.
Nhưng, trong phòng thì dĩ nhiên phải tối hơn ngoài trời. Phòng
tối thì khó tránh khỏi trò lục sờ (lục soát, sờ
soạng). Chẳng khác gì những trò nhá nhem trong rạp ciné,
quán cà phê ôm hay ven Hồ Tây lúc tối trời ngày nay.
Ngày
nào trai gái nước ta có phòng riêng thì lục sờ trong
rạp tối sẽ tự động chấm dứt.
Nguyễn
Dư
(Lyon,
1/2020)
(1)
- Hoàng Đạo Thuý, Thăng Long, Đông Đô, Hà Nội,
Hội Văn Nghệ
Hà Nội, 1971, tr. 73.
(2)
- Lãng Nhân,
Chơi chữ, Cơ sở Xuất bản Zieleks, 1979,
tr. 134.
(3)
- Vũ Trọng Phụng, Lục xì, Văn Học, 2004, tr. 21.
(4)
- Lịch sử Việt Nam, tập 1, Khoa Học Xã Hội, 1971, tr.309.
(5)
- Đinh Gia Khánh, Chu Xuân Diên, Văn học dân gian, tập
2,
Đại Học và Trung
Học Chuyên Nghiệp, 1973, tr. 395.
|