Chim Việt Cành Nam         [  Trở Về  ]          [ Trang chủ
Tình đầu

Trầm Thiên Thu

Tình đầu quá mong manh nên tình đầu dễ hóa tình sầu!

Chiều nắng nhẹ. Chiều vừa động vừa tĩnh. Bâng khuâng. Em chợt nghe câu ca của nhạc sĩ nào đó đã viết và đưa em lạc vào khu vườn kỷ niệm: "Cây lớn, cây trổ bông. Em lớn, em theo chồng. Anh viết văn thật hay, anh viết thư rất dài. Lời yêu em, anh để đâu?". Lời ca nghe buồn quá! Vô tình đến thế sao?

Ngày ấy, em còn là cô bé mười tám, một cô bé nhõng nhẽo. Con gái mà anh, ai chẳng vậy? Ước mơ đầy tràn, đơn sơ và trong trắng như tà áo nữ sinh. Chợt một hôm, em đã đánh mất thơ ngây khi nhận ra miønh biết buồn vu vơ, biết giận hờn, và biết nhung nhớ. Còn anh cứ mặc cảm nghèo, chưa hề dám công khai hò hẹn, vì sợ không có xe đưa đón em tan trường.

Anh còn nhớ không? Buổi chiều của bảy năm về trước, anh đứng đón em xa xa. Thế là, vâng, lần đầu tiên em đi chơi với bạn trai. Bồi hồi và bối rối. Những rung động đầu đời vừa êm ả vừa dữ dội, vừa vui mừng vừa lo sợ. Cứ như là huyền thoại vậy. Ôi, nó làm sao ấy, khó tả lắm! Ánh mắt anh vừa buồn vừa "đuối", cứ cuốn hút em. Anh trầm lặng không nói nhưng em vẫn đọc được ánh mắt anh muốn nói điều giø. Trái tim luôn có lý lẽ và sứ điệp riêng của nó. Khi yêu, người ta thông minh đột xuất và khác thường. Ước mơ em đơn giản, không cao xa đâu. Nhưng, anh ơi, con gái không có quyền nói trước, dù quan niệm thời nay đã thoáng hơn xưa rất nhiều. Nghèo không là tội. Em sẵn sàng chấp nhận những gì ở anh, kể cả sự lãng mạn và đam mê thi ca trong con người anh. Có lần anh đọc bài thơ "Hai Sắc Hoa Ti-gôn" của nữ sĩ T.T.KH. cho em nghe mà không ngờ đó lại là sự thật chia ly: "...Anh bảo hoa dáng như tim vỡ, anh sợ tình ta cũng vỡ thôi...".

Nỗi nhớ như kim đâm xoáy vào tim em, anh ạ! Xa quá rồi còn đâu. Lạc mất nhau nên còn đầy nuối tiếc. Là con người nên không tránh được những phút hoài niệm, xao xuyến...

Đôi mắt em sè cay. Những giọt buồn không tên và vô tình lăn dài xuống. Em đưa tay nhấn quạt quay xua tan nỗi nhớ. Gió tung bay tóc em mà ngỡ tay anh âu yếm vuốt. Em giật mình khi chợt thấy khách bộ hành nào đó chậm bước ngang qua cổng, có mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ trong dáng vẻ trầm mặc. Anh đó sao? Nhưng bóng dáng ấy lại hờ hững đi qua. Ray rứt lòng em. Hình như em đã mặc lấy vẻ u trầm của anh rồi. Em luôn hy vọng anh mà anh lại chẳng nói gì với em. Em đếm kỷ niệm qua những bài thơ anh làm tặng riêng em, vẫn đậm nét và chưa phai màu mực.

Ngày ấy, nghe mẹ nói có người đến đặt trầu cau, lòng em hoang vu lạ thường. Anh biết em buồn như thế nào không? Em gặp anh như hỏi lại lòng anh khi em báo tin em sắp theo chồng. Em nhìn anh thật sâu. Anh im lặng hồi lâu, rồi để rơi ánh mắt xuống chân và nói: "Chúc em hạnh phúc". Trời ơi! Em không chờ đợi câu nói đó. Câu nói của anh như tiếng sét ngang tai em. Anh vô tiønh và tàn nhẫn lắm, anh biết không? Anh không hiểu hay có tình không hiểu?

Chồng em thương em và hiểu em. Có khi em kể cho chồng em nghe những kỷ niệm ngày xưa. Có khi em thấy mình có lỗi với chồng mỗi khi em chợt nghĩ đến anh. Và chồng em vẫn thông cảm. Em vẫn còn may mắn. Sự rộng lượng và sự hiểu biết của chồng đã giúp em có hạnh phúc thực sự.

Em vừa có con. Những ngày nuôi con nhỏ, em có thời gian nhớ về ngày xưa. Có thể anh cũng buồn không ít. Chỉ vì anh mặc cảm mà anh phải xa em. Và chỉ vì em không dám "cách mạng" mà em phải chịu mất mối tình đầu thơ mộng. Dù sao tất cả cũng đã qua. Kỷ niệm đẹp thiø ai cũng có quyền giữ lại miễn là không làm nó hoen ố. Đóa hồng nào cũng còn vương lại chút hương thơm, phải không anh? Em vẫn nhớ anh, yêu anh mãi, một tình yêu trong sáng, một nỗi nhớ như pha lê, không chút tham vọng xấu xa - dù chỉ trong tư tưởng. Em phải tự trọng và tôn trọng tình yêu ấy. Vì vậy, em có bổn phận phải yêu chồng và thương con trong hiện tại. Có mộng thì có thực. Giữ mối tình đầu trong tim là sống thực tình yêu hôm nay. Vâng, em hiểu. Cuộc đời như bèo giạt mây trôi mà rất kỳ lạ.

Ngoài kia, chiều đang xuống và đêm đang lên. Thân phận con người nhỏ nhoi mà tình yêu mênh mông quá! Con người cứ mải miết đi tìm chính mình mãi mà chưa gặp được chính mình. Nỗi buồn dàn trải qua năm tháng. Nuối tiếc để mà cố vươn lên, vươn lên khỏi nỗi buồn, vươn lên khỏi vũng lầy trần tục, vươn lên khỏi chính mình, vươn lên không ngừng. Câu hát vang lên từ bên nhà hàng xóm, ca khúc Một Cõi Đi Về của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng Nhật, Nguyệt
Dọi suốt trăm năm một cõi đi về...

Anh có nghe không? Trăn năm em đã thuộc về người khác. Còn trăm năm anh? Chẳng lẽ anh cứ loanh quanh đời nghệ sĩ vậy mãi sao? Rồi ai cũng mỏi mệt và cần có một bến cho trăm năm riêng mình, sỏi đá cũng cần có nhau kia mà!

Em vẫn luôn cầu nguyện cho anh, hy vọng Nàng Thơ của anh cũng yêu anh như em đã yêu anh ngày ấy để bù đắp những gian truân anh phải trải qua, khoảng trống anh đã có, và lấy lại được những gì anh đã mất.

Sau mùa Hạ nóng bức là mùa Thu êm dịu, sau mùa Đông là mùa Xuân ấm áp và rực rỡ ngàn hoa. Và trong Vườn Xuân ấy hẳn vẫn có một nụ hồng e ấp cho anh và cho em. Kỷ niệm tình yêu luôn tuyệt vời và mãi mãi trong veo!

TRẦM THIÊN THU